Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 55: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 55: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 55: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
"Hạ Phong Quang, đừng gọi nữa." Nam Cung Triết cười,"Tôi biết rất rõ việc tấn công vào vị trí nào trên người có thể khiến người ta mất mạng. Kỳ Vị đã giết nhiều người như vậy, lại hại biết bao nhiêu người, cho dù bây giờ tôi có giết hắn, cũng hoàn toàn không coi là sai, chẳng phải vậy sao?"
"Nam Cung Triết!" Phong Quang bỗng nhiên đứng lên, cô cướp lấy súng trên tay Trịnh Cao đang đứng bên cạnh mình, khẩu súng đã mở chốt an toàn nhắm thẳng vào Nam Cung Triết, mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã bóp cò súng.
"Anh chết đi!"
"Đoàng" một tiếng, viên đạn bắn vào eo Nam Cung Triết.
Một loạt động tác này của cô thật sự vừa nhanh vừa tàn nhẫn, mà Phong Quang là một cô gái nhỏ bình thường không hề biểu hiện ra chút nguy hiểm nào, không ai ngờ cô sẽ đột nhiên cướp súng, nhưng rốt cuộc cô lại chưa từng học bắn, nên cũng không thể bắn chính xác được. Phát súng này không bắn trúng vị trí hiểm yếu trên người Nam Cung Triết.
Nhưng cô cũng không định từ bỏ, khi Phong Quang lại muốn nổ súng lần nữa, Diêu Hiểu Hiểu đã chắn trước người Nam Cung Triết,"Phong Quang... cô bình tĩnh một chút!"
"Cô Hạt" Trịnh Cao tiến lên bắt lấy tay Phong Quang.
"Nếu Nam Cung Triết xảy ra chuyện, nhà Nam Cung sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Trịnh Cao chưa bao giờ thích xen vào việc của người khác, hiện tại hắn muốn cản Phong Quang giết Nam Cung Triết, chẳng qua cũng chỉ vì Nam Cung Triết là người nhà Nam Cung mà thôi.
Nam Cung Triết che lại miệng vết thương đang đổ máu, hắn đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn có tâm tư trêu chọc cô,"Không tệ, xem ra vị hôn thê của tôi thật sự thích kẻ bị bệnh tâm thần kia."
Rõ ràng trên tay hắn cũng có súng, nhưng lại không hề nghĩ tới việc chĩa súng về phía Phong Quang.
"Buông tôi ra!" Phong Quang không chịu bỏ qua, liều mạng muốn tránh khỏi sự trói buộc của Trịnh Cao, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên cô cầm súng sẽ là vì... Sẽ là vì cái chết của người đàn ông cô vừa hạ quyết tâm muốn tiếp nhận... Lục Hành im lặng đã lâu bỗng nhiên thở dài một tiếng, cô đi đến sau lưng Phong Quang, một chiếc khăn tay màu trắng che kín miệng và mũi Phong Quang. Lục Hành nhẹ giọng nói: Hít phải mùi hương gay mũi kia, đầu óc Phong Quang liền lập tức tối sầm, cô không muốn ngất xỉu như vậy, nhưng dù cô có cố gắng cỡ nào, dưới tác dụng của thuốc, toàn bộ ý thức của cô đều chìm vào bóng tối.
Trịnh Cao rốt cuộc cũng thành công lấy lại khẩu súng.
Lục Hành đỡ Phong Quang từ sau lưng, Dương Hồi và Lưu Tuần cũng rất nhanh chóng tới đây hỗ trợ. Lục Hành nhẹ nhàng bâng quơ nhìn Trịnh Cao, mỉm cười nói:
"Anh có thể buông bàn tay đang giữ cô Hạ ra được rồi."
Trịnh Cao lập tức thu tay lại. Đối với cô gái họ Lục luôn khiến người ta cảm thấy cao quý không thể với tới này, hắn luôn có cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
Nhưng cũng vào lúc này, một người đàn ông lại bước ra từ trong rừng cây, hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như còn hơi do dự không biết có nên bước qua đó hay không.
Lục Hành không kiên nhẫn cười một tiếng,"Dư Lễ, kiên nhẫn của em có hạn, anh mà không tới đây, em sẽ mặc kệ anh. '
Người đàn ông tên Dư Lễ kia lập tức chạy tới, hắn vui vẻ kêu lên: "A Hành, em tới đón anh!"
Lục Hành "Hừ" một tiếng ghét bỏ.
Dư Lễ là người có chứng sợ giao tiếp xã hội nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến mức nào đây? Đó là mỗi khi hắn cảm thấy sợ hãi, hắn sẽ có khuynh hướng bạo lực, cũng chỉ có Lục Hành mới có thể triệt tiêu cảm giác bạo lực đó của hắn.
Lục Hành nhìn Kỳ Vị đã mất đi sự sống trên mặt đất. Cô là đại tiểu thư của nhà họ Lục, nếu như không có mục đích, thì còn lâu cô mới tự mình chạy tới cái nơi nhỏ bé này.
Chẳng qua... tay Lục Hành đặt bên hông Phong Quang lại nhéo nhéo, ùm... thân thể cô Hạ này thật mềm mại, cực kỳ thoải mái.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, khi Phong Quang mở mắt ra lần nữa, cô nhìn căn phòng xa hoa, liền ngẩn ra rất lâu không kịp phản ứng. Dần dần, cô tìm lại được cảm giác quen thuộc, đây là phòng cô, phòng của cô ở nhà họ Hạ.
Cô nghĩ tới Kỳ Vị, liền ngồi dậy từ trên giường, cô vừa muốn xuống giường thì cửa phòng đã mở ra, một người phụ nữ đẹp đẽ bước đến. Bà vừa nhìn thấy Phong Quang, liền lập tức bước qua ôm lấy cô,"Phong Quang... rốt cuộc con cũng tỉnh."
"4o " Giona nói của Phona Ouana c©ó chút khô khếc còn có chút hoang mang.
"Không sao cả, không sao cả, về đến nhà là tốt rồi." Vương Từ ôm chặt lấy con gái mình, đau lòng nói:
"Bất kể trước đây từng ký ức không tốt nào, con cũng đều có thể quên đi, mẹ và cha con sẽ không để chuyện con từng gặp phải bị truyền ra ngoài, Phong Quang... mẹ đã liên hệ với bác sĩ giỏi, con yên tâm, đứa bé trong bụng con sẽ biến mất rất nhanh thôi."
Cô sửng sốt hồi lâu, cuối cùng ngơ ngẩn phun ra hai chữ,"Đứa bé?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận