Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 58: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 58: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 58: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Mùa hè năm nay, không lâu sau khi sinh nhật ba tuổi của Tiếu Tiếu được tổ chức, Phong Quang nhận được điện thoại của Lục Hành, đây là lần đầu tiên cô ấy gọi cho cô trong suốt ba năm nay.
Lục Hành cười rất vui sướng,"Cô Hạ, ngày kia là hôn lễ của tôi, tôi mời cô tới tham gia."
Nhận được lời mời của Lục Hành, Phong Quang có chút kinh ngạc, bởi cô và Lục Hành chỉ từng gặp nhau một lần, cũng chỉ từng nói chuyện điện thoại một lần duy nhất, cô thật sự không rõ tại sao Lục Hành lại đột nhiên mời mình.
Nhưng cô vẫn nói lời chúc phúc, đồng ý sẽ tới hôn lễ. Lục Hành phái người đưa thiếp cưới tới, Phong Quang nhìn ảnh chụp cô dâu chú rể trên đó, hơi có chút giật mình, nhưng rất nhanh cô lại lắc đầu, xóa bỏ hình ảnh tưởng tượng trong đầu mình đi, có nghĩ thêm nữa, chẳng qua cũng chỉ khiến chính mình khổ sở mà thôi.
"Mẹ, hôn lễ là cái gì?" Tiếu Tiếu ngồi trên bàn đu dây trong sân, lại dịch qua một chút, thuần thục bò lên đùi Phong Quang.
Phong Quang vuốt định đầu Tiếu Tiếu,"Hôn lễ chính là nghỉ thức tổ chức cho hai người yêu nhau khi họ muốn chung sống với nhau cả đời."
"Vậy con và mẹ có thể cử hành hôn lễ không?"
"Cái này à... Phong Quang cạn lời trong thoáng chốc,"Tương lai, chờ đến khi Tiếu Tiểu trưởng thành là có thể biết đáp án."
Tiếu Tiếu bắt lấy tay Phong Quang đung đưa qua lại,"Mẹ sắp đến hôn lễ, vậy có thể dẫn Tiếu Tiếu đi cùng không?"
"Hẳn là không thể..."
"Đừng mà, mẹ dẫn Tiếu Tiếu ra ngoài đi..." Tiếu Tiếu ghé đầu lên vai Phong Quang, bả vai hơi nhún nhún, giọng nói cũng rất đáng thương,"Tiếu Tiếu chưa từng ra ngoài bao giờ, Tiếu Tiếu cũng muốn đi xem hôn lễ..."
Tiếu Tiếu đã hơn ba tuổi, bởi vì Hạ Triều trông giữ rất nghiêm, nên từ trước đến nay cô bé đều chưa bao giờ rời khỏi nhà, người ngoài cũng không biết đến sự tồn tại của cô bé. Phong Quang đã không chỉ một lần nhìn thấy Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm vào TV mà ngây ngốc, Tiếu Tiếu từng nói, cô bé muốn đi công viên giải trí, cũng muốn đến công viên hải dương học... và cả vườn bách thú, nhưng không có ai đưa cô bé ra ngoài cả.
Phong Quang ôm Tiếu Tiếu rồi đứng lên. cô hôn môt cái lên khuôn mặt nhỏ của Tiếu Tiếu, chợt hạ quyết tâm,"Được rồi, lần này mẹ đưa con ra ngoài, con không được nói cho ông bà ngoại biết đó nhé."
"Dạ được!" Tiếu Tiếu rất biết cách đáp lễ, cô bé cũng hôn một cái thật kêu lên mặt Phong Quang.
Hai ngày sau, Phong Quang mặc cho Tiếu Tiếu một chiếc váy nhỏ màu phấn hồng, lại chải cho cô bé kiểu tóc đuôi ngựa, vừa hoạt bát vừa đáng yêu, Phong Quang nhìn cô bé lại nhịn không được mà hôn thêm mấy cái, nghĩ thầm con gái mình đáng yêu như vậy đúng là quá tốt đẹp.
Phong Quang ôm Tiếu Tiếu đi từ cửa sau ra ngoài, ngoài cửa đã có một chiếc xe đang đỗ lại, là xe mà Lục Hành phái tới đón cô.
Đây là lần đầu tiên Tiếu Tiếu ra khỏi nhà, có thể thấy cô bé hưng phấn biết bao. Cô bé ghé vào trên cửa sổ, tò mò nhìn cảnh sắc bên ngoài không dời mắt, còn liên tục kéo tay Phong Quang hỏi cái này là cái gì. Phong Quang bỗng nhiên nghĩ, quyết định dẫn Tiếu Tiếu ra ngoài quả là đúng đắn.
Hôn lễ của Lục Hành cử hành ở tòa giáo đường, nghe nói chú rể là con trai của một gia tộc nhỏ, không có danh tiếng, rất nhiều người cũng chưa từng nghe qua. Mọi người chỉ lắc đầu với vẻ đáng tiếc, đại tiểu thư nhà họ Lục thế mà lại gả cho một nhân vật nhỏ.
Hôn lễ còn chưa bắt đầu, rất nhiều người đã đứng trên vườn cỏ bên ngoài giáo đường, cha của Nam Cung Triết tôi kéo tay hắn đi sang một bên, ông ta chỉ vào người đàn ông mặc âu phục màu đen đang ngồi một mình uống trà, chỉ có thể nhìn rõ bóng dáng, Nam Cung Quyết tức giận răn dạy con trai mình:
"Đã thấy chưa, hắn chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Kỳ, chỉ trong một đêm mà người nhà họ Kỳ đều chết hết, chỉ còn lại một mình hắn thôi, con nên biết thủ đoạn của hắn lợi hại cỡ nào. Hiện giờ việc làm ăn của nhà mình cũng sắp bị hắn nuốt hết, con mà không nghĩ cách để Hạ Phong Quang khôi phục hôn ước với con, không có nhà họ Hạ hỗ trợ, chúng ta sớm hay muộn cũng xong đời."
Nam Cung Triết nhún vai không quan tâm,"Dù sao con cũng không muốn kinh doanh, con làm bác sĩ là được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận