Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 16: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 16: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 16: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Lời Hạ Triều nói giống như một quả bom, khiến toàn bộ hy vọng của Phong Quang hoàn toàn vỡ nát.
Hạ Phong Ảnh vỗ bả vai Phong Quang, đi tới phía trước cô,"Đây là chuyện của anh, em không cần phải xen vào."
"Em cứ muốn quản, sao phải nghe lời anh?" Phong Quang đập rớt tay hắn, lại lườm hắn một cái, tiếp theo liền kéo tay hắn, để hắn đúng ra phía sau mình.
Cô bình tĩnh nhìn Hạ Triều,"Dù thế nào con cũng sẽ không để ba làm thương tổn anh trai đâu."
Hạ Triều trầm mặc trong chốc lát, ông thu súng lại, đây là hành động thỏa hiệp,"Bây giờ ba có thể không động thủ, nhưng Phong Quang, con phải trở về với ba."
"Ý của ba là, để một mình anh trai ở lại chỗ này sao?"
"Phong Quang, chẳng lẽ con không rõ, Phong Ảnh như vậy thì ba không có cách nào dẫn nó về được hay sao?"
Đúng vậy, cô hiểu rõ, chỉ là cô không làm được.
Hạ Phong Ảnh lại bỗng nhiên cười nói:
"Cô nhóc này, chẳng phải em đã nói không bao giờ muốn xen vào chuyện của anh nữa hay sao? Thế nào mà bây giờ lại xen vào việc người khác?"
"Hạ Phong Ảnh, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy hay không?"
Phong Quang quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái,"Anh nghĩ hiện tại anh nói những lời này là có thể khiến em đổi ý được hả?"
"Phong Quang, nếu con đã không thể đưa ra quyết định..."
Hạ Triều lại lần nữa nhấc súng lên,"Vậy người làm cha này sẽ giúp con làm tốt."
Phong Quang cười một tiếng, móc súng trong túi ra, cô không chĩa súng vào người khác, mà hướng khẩu súng về phía huyệt thái dương của chính mình,"Hôm nay, dù thế nào con cũng sẽ không đứng yên nhìn bất cứ ai giết anh ấy. Nếu ba vẫn muốn động thủ, vậy ba có thể thử xem."
Cánh tay rũ xuống bên người của Hạ Phong Ảnh giật giật, hắn nhìn bóng dáng đang che trước mặt mình, yết hầu hơi chuyển động, tay hắn gần như run rẩy đặt lên vai cô "Phong Quang..." "Anh câm miệng!" Cô hung tợn nhìn hắn,"Chuyện em đã quyết định, không ai có thể thay đổi, huống chỉ là thanh niên bất lương bắt nạt em từ nhỏ như anh!"
Khóe miệng Hạ Phong Ảnh giật giật, mấy câu nói tình cảm liền không thể nào thốt ra được nữa.
Hạ Triều cách đó không xa đã lạnh mặt,"Phong Quang, ba là ba của con."
"Nhưng anh ấy cũng là anh trai con!" Phong Quang nói:
"Ba, ba hãy dẫn người rời khỏi đây đi."
"Con muốn ở bên cạnh nó, liệu con có biết chờ đến khi nó thành xác sống thì con sẽ gặp nguy hiểm hay không?"
"Cho dù anh ấy biến thành xác sống thì cũng vẫn là anh trai con!"
Cô mở chốt an toàn trên súng, chỉ cần khẽ bấm cò, thì trong nháy mắt cô sẽ trở thành thi thể,"Con lặp tại lần nữa, ba mau dẫn người rời khỏi đây!"
Thái độ cương quyết của cô lúc này, thật ra lại giống với Hạ Triều nói một không hai trước đây như đúc.
Hạ Triều nhìn Hạ Phong Ảnh, ông giơ tay, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho đám người phía sau:
"Chúng ta rời đi."
Hạ Triều vĩnh viễn luôn coi trọng tính mạng của Phong Quang hơn chính cô. Ông sẽ không để Phong Quang thật sự đi đến bước đường cực đoan kia, nhưng ông cũng sẽ không ngồi yên nhìn Phong Quang ở cạnh một xác sống thích cắn người mà không để ý tới.
Thấy Hạ Triều lui về phía sau, Phong Quang lập tức kéo tay Hạ Phong Ảnh chạy lên xe. Chờ đến khi cửa xe đóng kín, cô trực tiếp nói vào di động một câu,"Guardian, Cái xe."
Xe rất nhanh chóng khởi động, dần dần đi xa.
Phong Quang nhìn bản đồ trên màn hình di động, phía sau cô vẫn có mấy điểm đỏ đi theo, cô biết đây là người của cha cô. Cha cô sẽ không thể nào để cô rời đi một mình.
Sau vài phút thời gian im lặng. Hạ Phong Anh ngồi ở ghế phụ bỗng nhiên nói:
"Quậy đủ rồi, Phong Quang cũng nên trở về đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận