Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 26: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 26: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 26: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Phong Quang ở lại nhà gỗ một buổi tối. Vào ngày hôm sau, cô tới tìm Thư Bạch. Lúc đó Thư Bạch đang ngồi trong phòng thí nghiệm nghiên cứu đống thiết bị kia của hắn, Du Ký cũng đi theo bên cạnh.
Nhìn thấy Phong Quang phá cửa mà vào, hắn chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó liền cười hỏi: "Cô Hạ, có việc gì sao?"
"Giáo sư Thư." Phong Quang nhìn Du Ký sắc mặt hờ hững, cô lại nhìn về phía Thư Bạch, chậm rãi nói:
"Tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc."
"Là chuyện gì?"
"Tôi xin anh... hãy cứu anh trai tôi."
Thư Bạch hơi giật mình, hắn do dự một lúc để tìm từ rồi mới nói:
"Cô Hạ... Nếu tôi không nhớ lầm, thì anh trai cô... Hạ thiếu gia hắn đã..."
"Anh ấy còn chưa chết!" Phong Quang dừng một chút, cố chấp nói:
"Tôi chỉ cầu xin giáo sư Thư một chuyện, đó chính là giúp anh trai tôi loại trừ virus xác sống trong thân thể anh ấy, khiến anh ấy khôi phục thành con người."
"Nhưng mà, cô Hạ..."
"Tôi hiểu rõ!" Cô đột ngột nói to, hơi giật mình, cô lại rất nhanh phóng hạ thấp giọng mà nói:
"Anh chỉ cần giúp tôi khôi phục thân thể anh trai thành con người là được, chuyện khác, tôi có thể tự mình làm."
Hệ thống chủ đã từng nói, cô có thể tiêu năm mươi điểm tích lũy để đổi lấy thuốc cải tử hoàn sinh. Không sai, cô có thể khiến Hạ Phong Ảnh sống lại một lần nữa, nhưng cô lại không cách nào thay đổi sự thật rằng hắn đã biến thành xác sống. Nhưng nếu Thư Bạch có thể nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc thanh trừ virus xác sống kia, vậy thì sẽ khác rồi.
Cô cũng biết, mình không thể hành động theo cảm tính, nhưng cô vẫn luôn là một người làm theo cảm tính như vậy. Chuyện mà cô đã quyết định xong, thì không ai có thể thay đổi được.
Thư Bạch trầm mặc trong chốc lát, hắn không hỏi cô sẽ dùng cách gì, mà chỉ nói: đến nay tôi vẫn chưa nghiên cứu ra cách nào để giải quyết virus cả."
"Không sao hết, tôi tin tưởng anh!" Mắt cô sáng rực lên,"Một ngày nào đó... anh sẽ nghiên cứu thành công."
Thư Bạch không rõ vì sao cô lại tin tưởng vào mình đến vậy, hắn hơi mỉm cười,"Nhưng ngày có còn cách bao lâu, tôi cũng không thể chắc chắn được."
"Tôi có thể chờ." Phong Quang cũng cười nhẹ,"Tôi sẽ chờ đến ngày đó, cho nên... tôi muốn cầu xin giáo sư Thư, tới lúc ấy có thể cho tôi một phần thuốc."
"Nếu thật sự có ngày đó, tôi nghĩ tôi sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của cô Hạ." Nói vậy tức là, hắn đồng ý.
Phong Quang thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lông mày cô hơi cong,"Cảm ơn anh, giáo sư Thư."
"Tôi rất kinh ngạc."
Khóe môi Thư Bạch khẽ nhếch,"Tôi vốn đang cho rằng, cô Hạ sẽ vì chuyện Du Ký nổ súng mà chán ghét tôi."
Phong Quang không khỏi lại nhìn sang Du Ký, tạm dừng một giây, cô hỏi Thư Bạch,"Vì sao giáo sư Thư muốn Du Ký tới tìm tôi?"
"Có lẽ cô Hạ không biết, mấy ngày cô không ở trong căn cứ, ông Hạ đã lo lắng đến mức nào, mà có lẽ cô Hạ cũng không hề phát hiện, bởi vì chuyện Hạ thiếu gia, mà cô đã trở nên cực đoan."
Thư Bạch thở dài một hơi, trong giọng nói có vẻ thương hại,"Từ ông Hạ, tôi mới biết được những hành động ngày đó của cô. Dù sao cũng phải có một người đánh thức cô tỉnh lại chứ, chẳng phải vậy sao?"
"Tôi..."
"Cô Hạ trước hết không cần vội phản bác."
Thư Bạch bao dung mỉm cười,"Cho dù người trưởng thành gặp phải loại chuyện này cũng khó có thể giữ vững lý trí, huống chỉ tuổi cô Hạ vẫn còn nhỏ. Nói thực ra, khi tôi biết cô đã... huấn luyện Hạ thiếu gia đến mức gần như trở thành một con thú cưng, tôi cũng rất kinh ngạc. Sự thay đổi của Hạ thiếu gia càng ngày càng khiến cô cảm thấy hắn có hy vọng sống sót, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng, hắn chính là xác sống, và đó chỉ là hành động bản năng của thân thể. Hắn vẫn không phải một con người, mà là một sinh vật không có ý thức, chỉ biết tuân theo bản năng muốn ăn mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận