Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 33: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 33: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 33: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Trước nay Du Ký đều nghĩ mãi không ra, vì sao Phong Quang lại có thể cố chấp đối với Hạ Phong Ảnh như vậy. Cô cố chấp cho rằng hắn không chết, suốt một năm nay, ngày nào cô cũng đến nói chuyện với thi thể hắn, chưa bao giờ gián đoạn, sự cố chấp này, đã đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Du Ký ngừng lại trong chốc lát, còn nói thêm:
"Thuốc của giáo sư trước nay đều để cho người sống dùng, Hạ Phong Ảnh đã chết, lại còn là một xác sống đã chết, bất kể là giáo sư có tỉnh hay không, tôi ngHĩ... hắn cũng đều không thể giúp được em."
"Nhưng... Nhưng tôi phải thử một lần."
Không sai, cô hiểu rõ, cho dù Thư Bạch có loại thuốc có thể loại bỏ virus xác sống, nhưng cũng không có nghĩa thuốc này sẽ có tác dụng đối với Hạ Phong Ảnh. Nhưng cô vẫn phải thử một lần,"Nếu như không thử... Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không cam tâm. Tôi đã đợi một năm... Tôi sẽ không từ bỏ như vậy."
Du Ký bỗng nhiên hạ thấp giọng nói,"Em thích hắn... Là loại thích giữa nam và nữ."
".. Phải."
Cô nói ra chữ này. Lúc trước có lẽ cô sẽ cảm thấy không chắc chắn, có lẽ sẽ phủ nhận theo bản năng, nhưng hiện tại cô có thể không chút do dự mà nói ra chữ này. Đây là chuyện mà chính cô cũng không ngờ tới.
Du Ký ngừng lại một lúc lâu, ánh mắt hờ hững của hắn càng thêm lạnh nhạt,"Có lẽ... Em cần quen biết nhiều đàn ông hơn."
"Ý anh là gì..."
Xúc cảm chợt tới trên môi khiến lời nói của cô đột nhiên im bặt. Khi cô nhận ra đó là gì, muốn lui về phía sau thì đã không còn kịp nữa.
Bàn tay to lớn của Du Ký giữ chặt lấy gáy cô, không cho phép cô lui về sau nửa bước. Một bàn tay của Phong Quang bị hắn tóm lấy, một cái tay khác của cô liều mạng muốn đẩy hắn ra, lại rất nhanh chóng bị bàn tay kia của hắn bắt được.
Du Ký nhẹ nhàng dùng một bàn tay giữ lấy tay cô, lưng cô dựa lên bức tường lạnh lẽo, mà thân hình cao lớn của hắn quả thực giống như một bức tường, giam cầm cô chặt chẽ. Khi không có năng lực đẩy ngã được bức tường phía trước kia. cô liền không thể thoát khỏi. "Buông tôi ra!"
Thừa dịp cô nói trong lúc trốn tránh, bàn tay Du Ký đặt sau đầu cô liền hơi dùng sức, lại khiến cô thêm gần sát vào mình hơn, cùng lúc đó, lưỡi dài tiến thằng, khuấy đảo một trận sóng gió trong miệng cô.
Phong Quang gần như không có sức để phản kháng, nụ hôn của Du Ký cũng giống y như con người hắn vậy, tràn ngập cảm giác hoang dại và bạo lực, cô không cảm nhận được chút ôn nhu nào, mà chỉ thấy cảm giác chỉnh phục ngập tràn do hắn mang đến.
Từ trước đến nay cô đều không phải là người dễ dàng nhận thua, cho dù thực lực có cách xa, nhưng cô cũng sẽ không nhẫn nhục chịu đựng như vậy.
Cô nhấc đầu gối lên, chuẩn bị đá vào nơi yếu ớt nhất của người đàn ông, nhưng hắn lại nghiêng thân mình về phía trước, nhân tiện dùng một chân để tách hai chân cô ra, hơn nữa còn... để vào giữa hai chân cô, dường như cố ý, lại tựa như vô tình mà liên tục nhẹ nhàng cọ xát vị trí từ eo trở xuống, từ đùi trở lên đó của cô, cách một lớp quần lót dưới váy.
Phong Quang mở to hai mắt, sau đó liền cảm thấy môi mình bị đau, đôi mắt Du Ký khẽ hé mở, từ ánh mắt lạnh nhạt này, không rõ tại sao cô lại hiểu được, hắn đang trừng phạt sự không phối hợp của cô.
Phối hợp?
Trừ phi là cô bị điên!
Thời gian dường như đã trôi qua một lúc lâu, khi Du Ký rốt cuộc cũng buông cô ra, một cái tát thật mạnh liền rơi trên mặt hắn.
Trên mặt Phong Quang vẫn còn hiện lên màu đỏ ứng khi cô hô hấp khó khăn lúc nấy, lửa giận ngập trời trong hai mắt cô, giọng nói cũng chứa đựng sự tàn nhẫn,"Anh không có tư cách chạm vào tôi."
Du Ký chỉ cảm thấy cái tát này không đau không ngứa, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, tựa như hơi mỉm cười. Đây là lần đầu tiên Phong
Quang nhìn thấy hắn cười, thế nhưng lại có thể khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng cứng rắn của hắn ôn hòa hơn rất nhiều.
Hắn nói:
"Hạ Phong Quang, người chết kia còn có thể chạm vào em như vậy giống tôi được à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận