Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 39: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 39: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 39: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Ông Trịnh tiến hành kiểm tra xong cho Thư Bạch liền cảm thấy hết đường xoay xở, sau khi nghiên cứu ba ngày cũng không ra tìm cách nào hữu dụng để chữa trị cho hắn, ông quyết định chịu mất mặt mà đi tìm Hạ Triều.
Còn Phong Quang lúc này lại đang lén lút chuyển thi thể của Hạ Phong Ảnh đến một địa điểm khác. Giống như Hạ Triều hiểu cô, cô cũng rất hiểu cha mình. Cô không thể để Hạ Triều tiêu hủy thi thể Phong Ảnh, chỉ có thể lén lút dời Phong Ảnh đến một chỗ khác thôi.
Đó là căn nhà gỗ nhỏ Hạ Phong Ảnh xây cho cô.
Mấy ngày nay, nhờ có năng lực của Guardian, cô dường như đã biến căn nhà gỗ nhỏ thành một phòng kho lạnh thứ hai.
Đương nhiên, những hoạt động đó đều thực hiện lén sau lưng Hạ Triều. Vào đêm gió lớn trăng mờ, thích hợp chuyển dời thi thể... Phong Quang chợt ngừng bước, sao lại cảm thấy việc dời thi thể này... dường như có chút quen thuộc nhỉ? Cô lắc đầu, xua đi ý nghĩ không thể hiểu được này.
Đặt Hạ Phong Ảnh lên chiếc giường lạnh băng, Phong Quang lại để cây cỏ đuôi chó đã khô vàng kia ở bên cạnh hắn.
"Anh trai..."
Cô tiến sát lại, hôn một cái lên gương mặt lạnh băng kia,"Chờ Thư Bạch tỉnh lại, em lấy được thuốc, là anh có thể tỉnh lại rồi. Em biết là hoàn cảnh chỗ này không được tốt lắm, nhưng anh hãy cố chịu một chút nha. Chờ anh tỉnh lại, chúng ta sẽ cùng nhau sửa căn nhà này càng thêm đẹp mắt."
Cô nắm tay hắn nói vài lời như vậy, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn mà rời đi.
Khi sắp đến cửa căn cứ, cô nhận được tin tức do La Lịch truyền đến ,"Quân Trạch đã biết tin Nghiêm Lạc gặp nạn khi rời khỏi căn cứ.
Hắn đã tới cửa."
Phong Quang cười, vừa hát vừa chậm rãi đi đến trước cánh cổng sắt lớn màu đen, đúng lúc thấy Quân Trạch đang nói với lính canh cổng việc hắn muốn ra ngoài. Cô thảnh thơi nói:
"Ổ, đây chẳng phải là Quân Trạch đó sao? Trời đã tối, anh lại nhận được nhiệm vụ gì đó phải đi ra ngoài à?" Phong Quang và Quân Trạch giải trừ hôn ước. Điều này đối với Phong Quang mà nói, thật sự là một chuyện tốt khiến người ta vui sướng trong lòng.
Quân Trạch quay đầu lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên "Cô Hạ, tôi cần phải ra ngoài một chuyển."
"Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi. Nói cách khác... anh không hề nhận được nhiệm vụ phải ra ngoài."
Phong Quang tỏ vẻ khó hiểu chớp mắt "Nếu không có nhiệm vụ, vậy anh dẫn theo người muốn đi làm gì đây?" Quân Trạch trầm mặc trong chốc lát, nói:
"Có người ở bên ngoài gặp nguy hiểm, cần cứu viện."
"Thì ra là thế, vậy ba tôi có đồng ý cho các người ra ngoài không?"
"Chuyện khẩn cấp, còn chưa kịp thông báo cho ông Hạ."
"Nói cách khác... ba tôi không hề hạ lệnh, vậy thì dựa theo quy củ, các người không được ra ngoài."
Phong Quang nhếch môi cười,"Tự ý đi ra chính là chuyện làm trái với quy củ. Quân Trạch, không phải anh không biết chứ?"
".. Tôi biết."
"Cho nên, tôi có quyền trừng phạt người làm trái với quy củ, có đúng không?" Cô lấy súng ra, chỉ về phía Quân Trạch.
Những người khác vội nói:
"Cô Hạ, Quân Trạch tiên sinh chỉ muốn ra ngoài đưa cô Nghiêm Lạc về mà thôi, chúng tôi sẽ rất nhanh chóng trở về."
"Không được, quy củ chính là quy củ, ai cũng không thể phá hỏng được."
Phong Quang tiếc nuối thở dài, tại quay sang chĩa súng vào người đang nói chuyện,"Hay là, các người đều muốn cùng hắn làm trái với quy cũ?"
Khuôn mặt những người đó quả nhiên hiện vẻ do dự.
Quân Trạch trầm giọng nói:
"Muốn đi ra ngoài là chuyện của một mình tôi, cô không cần nhằm vào những người khác."
"Nhìn xem, nhìn xem." Phong Quang cười nói:
"Quân Trạch, không phải anh vẫn tuân thủ quy định nhất hay sao? Năm đó chính anh đã nghiêm trang nói với tôi, rằng không có mệnh lệnh thế. Sao nào? Hôm nay anh muốn chủ động làm trái với quy củ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận