Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 50: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 50: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 50: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Mất máu quá nhiều, rốt cuộc hắn cũng mất hết sức lực. Dù sao ý thức cũng không cách nào điều khiển cảm giác trên thân thể, nên Guardian không thể ngồi vững ở mép giường được nữa.
Hắn lại nhìn cô, mỉm cười,"Tôi cố hết sức trở về tìm Phong Quang, nhưng Phong Quang lại muốn tôi chết thêm lần nữa..."
"Tôi đã nói rồi, anh không phải anh trai tôi."
Khuôn mặt Phong Quang không chút biểu cảm. Đối với cảnh tượng máu me trước mắt này, cảm xúc của cô đã có thể không chút dao động."Anh chỉ là một quái vật mà thôi."
Câu nói này cực kỳ lạnh nhạt.
Hắn ngừng lại một chút, lẩm bẩm nói:
"Đối với Phong Quang, tôi chỉ là một quái vật thôi sao?"
"Phải, anh chỉ là một con quái vật."
Phong Quang vừa nói vừa xoay người đi về phía cửa,'Anh không phải con người, tôi cũng không phải cùng chủng tộc với anh, cho nên, nếu anh có thể không chút do dự giết nhiều người như vậy, tôi cũng có thể không chút do dự mà giết anh."
Từ sau lưng cô truyền đến giọng nói suy yếu của hắn,"Phong Quang... em như vậy, sẽ làm tôi chán ghét..."
Phong Quang thoáng dừng bước, cô không quay đầu lại, mà chỉ hờ hững nói:
"Có thể bị anh chán ghét, tôi mong mà không được."
Bước chân đi, cô không hề do dự mà một mạch ra khỏi nhà gỗ. Vẻ mặt Guardian có thể nào cô cũng không muốn quan tâm, dù sao tất cả vẻ mặt của hắn đều chỉ là ngụy trang mà thôi. Một chương trình máy tính như hắn sao có thể có tình cảm được?
Phong Quang nhìn thoáng qua căn nhà gỗ này lần cuối, ngọn cỏ khô vàng trong tay đã bị cô nắm chặt đến biến dạng. Phong Quang thu mắt lại, ngọn cỏ nhàu nhĩ kia rơi xuống trên mặt đất. Cô rời đi.
Đứng trên quảng trường của căn cứ, nhìn những binh lính đang tuần tra như bình thường, cả những đứa bé đang vui đùa trò chuyện, cô lại cảm thấy hoang mang. Những người mà cô nhìn thấy này, họ vẫn là người sao?
Cha cô đã chết. nhưng cô lai dăp được cha ở trong văn phòng. hơn nữa... ông ấy còn vui vẻ đồng ý để cô và Hạ Phong Ảnh bên nhau như vậy. Ngay lúc ấy, Phong Quang liền nhận ra chuyện này có điểm bất thường, sau đó khi nhìn thấy La Lịch, suy đoán của cô lại càng thêm vững chắc.
Quan hệ giữa La Lịch và Quân Trạch không hề tốt, nhưng khi cô nhắc tới Quân Trạch, biểu hiện của La Lịch lại hết sức bình thản, lạnh nhạt. Thậm chí có thể thấy, La Lịch hoàn toàn chỉ nói dựa theo lời cô. Điều này không bình thường.
Căn cứ mà cô sinh sống ba năm, vào giờ phút này lại khiến cô cảm thấy xa lạ như thế.
"Cô Hạ, cô làm sao vậy?"
La Lịch lần nữa đi ngang qua tiến lại hỏi. Phong Quang ngước mắt,"La Lịch, anh để tôi đâm anh một dao, được chứ
"Cô Hạ... yêu cầu này của cô hình như..."
Có hơi khó. Nhưng La Lịch còn chưa nói xong, ngực hắn đã bị một con dao đâm vào.
Không có chút máu nào chảy ra, mọi người xung quanh thậm chí còn không đưa nổi một ánh mắt tò mò về phía này. Ánh sáng màu lam chợt lóe lên trong mắt La Lịch, rất nhanh, thân thể hắn trở nên vặn vẹo trong nháy mắt, tiếp theo, hắn liền hóa thành một luồng sáng rồi biến mất vào khoảng không.
"Guardian... Tôi biết anh vẫn còn ở đây."
Phong Quang chưa từng nghĩ rằng, nhát dao kia của cô có thể giết được Guardian, cũng như cô không hề nghĩ tới chuyện bản thân mình còn có thể ra được khỏi căn cứ.
Mọi thiết bị trong Vùng Đất Phúc Âm vốn đều do Guardian điều khiển. Không có sự cho phép của hắn, cô căn bản sẽ không thể ra ngoài.
Cô bình tĩnh hỏi:
"Như vậy thì tính là gì? Anh dùng số liệu tạo ra nhiều người như thế, cũng chỉ để cho tôi một xã hội lý tưởng không có thực thôi sao?"
Cha cô làm theo tâm nguyện của cô mà đồng ý để cô ở bên Hạ Phong Ảnh, La Lịch cũng trả lời dựa theo mỗi lời cô nói. Như vậy, nói cách khác... bất kể cô muốn điều gì, mọi người ở đây đều sẽ thuận theo cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận