Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 39: Công lược người cản thi

Quyển 22 - Chương 39: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 39: Công lược người cản thi
Phong Quang chớp mắt, có vẻ hơi hoang mang, cô lắc đầu: "Tôi không quen biết anh."
Nam sinh lại cười hỏi: "Vậy vì sao cô lại nhìn chằm chằm tôi vậy?"
"Không biết."
Cô thật sự không biết. Nếu nói khi cô nhìn thấy gương mặt nam sinh này liền có cảm giác hoang mang không rõ, thì khi nghe đến tên của hắn, đầu óc cô cũng chỉ còn sự trống rỗng mà thôi.
Sau khi lục lại toàn bộ ký ức, nhận được đáp án rằng mình không hề biết nam sinh kia, cô có thể xác định, cô thực sự không quen biết hắn. Ít nhất là trong trí nhớ của cô, hắn vẫn chưa từng xuất hiện.
Bác tài xế thấp thỏm chạy xuống xe,"Này anh, anh không sao chứ?"
"Không sao, không sao."
Hạ Phong Ảnh tùy ý lắc đầu,"Do tôi không nhìn xe đã lao ra ngoài, không liên quan đến ông, ông không cần hoảng hốt."
"Nhưng ít ra anh cần đi bệnh viện." Phong Quang đứng lên nói:
"Đầu anh còn đang chảy máu."
Hạ Phong Ảnh đến giờ mới nhận ra, liền sờ lên trán mình. Trên tay dính đầy chất lỏng ấm áp, hai mắt hắn trợn ngược,"Xong rồi, tôi sợ máu."
Phong Quang vội vàng ôm lấy người sắp ngã xuống đất kia, cô nói với tài xế:
"Đưa anh ta đến bệnh viện trước đã."
Tài xế gật đầu.
Tại bệnh viện tốt nhất thành phố A, bác sĩ đã làm kiểm tra cho Hạ Phong Ảnh, bởi vì tài xế phanh lại đúng lúc, nên chỉ bị thương da thịt, cũng không nặng lắm, mà Hạ Phong Ảnh ngất xỉu cũng chỉ vì hắn sợ máu mà thôi.
Phong Quang ngồi bên giường bệnh, lằng lặng chờ Hạ Phong Ảnh tỉnh lại. Dáng vẻ khi ngủ của hắn sạch sẽ mà tốt đẹp, không rõ tại sao, cô chợt xúc động mà vươn tay ra, đặt trên khuôn mặt hắn. Vừa tiếp xúc với làn da ấm áp kia, cô bỗng nhiên nghỉ hoặc, rốt cuộc cô đang làm gì? Rung động với một nam sinh chỉ mới gặp lần đầu sao? Cô đã có người mình thích, người kia là Ninh Dịch, mà chính cô lại vốn không phải kiểu người lăng nhăng như thế.
Phong Ouand va muốn thui †av lai mât bàn †av khác đã đắt trên mu bàn tay cô. Người vừa mở mắt thoạt nhìn có vẻ mơ hồ, nhưng hắn lại nhẹ mỉm cười với Phong Quang đang ngồi bên mép giường một cái,"Cô gái xinh đẹp, dường như cô rất thích tôi." Thái dương Phong Quang giật giật, dùng sức rút tay mình về, ngay cả sự xấu hổ khi bị người ta bắt quả tang cũng liền quên mất,"Hiện giờ anh cảm thấy thế nào."
"Cũng không tệ lắm."
Hắn ngồi dậy từ trên giường, lại sờ lên trán, miệng vết thương ở đó đã được băng lại. Tiếp tục nhìn xung quanh, hắn sờ gáy ngượng ngùng cười nói:
"Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, còn phiền cô đưa tôi tới bệnh viện nữa."
"Tài xế của tôi đâm anh bị thương, đây là việc nên làm."
Phong Quang hờ hững nói: "Tiền thuốc men và tiền bồi thường tôi đều sẽ trả cho anh..."
"Không không không, cái này thì không cần."
Hạ Phong Ảnh nói: "Chuyện lần này tôi cũng có trách nhiệm, không nên để cô chỉ tiền."
Phong Quang hừ một tiếng,"Nhà tôi cũng đâu thiếu tiền, anh muốn bao nhiêu cứ nói thằng là được."
"Tôi thật sự không cần tiền."
Đôi mắt Hạ Phong Ảnh mang ý cười, giống như đang đùa mà nói:
"Nếu cô nhất định phải bồi thường tôi cái gì đó mới có thể an tâm, vậy thì mời tôi ăn bữa cơm cũng được."
Phong Quang khựng lại.
Hắn cong khóe môi, nở một nụ cười tươi đẹp, ngay cả giọng nói cũng ôn hòa hơn rất nhiều,"Không nói gạt cô, kỳ thật ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã nhất kiến chung tình(1)."
Phong Quang gần như trả lời theo bản năng: "Trò đùa này không vui chút nào hết."
"Tôi không nói đùa."
Hạ Phong Anh cầm tay cô, nghiêm túc nói:
"Ngay lúc xe cô đụng vào tôi, khi tôi ngước mắt thấy cô lần đầu, quả thực giống như gặp người định mệnh. Tuy tôi không phủ nhận nhất kiến chung tình chủ yếu là nhìn mặt, nhưng cô phải tin tưởng vào chính mình, ngoại trừ gương mặt, cô nhất định còn có nhiều điều khác có thể hấp dẫn tâ¡" Đây đại khái là lời tỏ tình kỳ quặc nhất mà Phong Quang từng nghe.
*********
(1) Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu, hay còn gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên( tình yêu sét đánh)
Bạn cần đăng nhập để bình luận