Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 51: Công lược người cản thi

Quyển 22 - Chương 51: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 51: Công lược người cản thi
"Không sai."
Phong Quang vẫn ôm tay Ninh Dịch không buông, cô lớn tiếng nói:
"Lãnh Dạ nói muốn giải trừ hôn ước, tôi cũng không hề phản đối nha. Không chỉ không phản đối, tôi còn giơ hai tay tán thành."
Hạ Triều nghiêm mặt nói: "Phong Quang!"
"Ba à, giải trừ hôn ước là chuyện tốt đối với con."
Phong Quang cười hì hì nói:
"Con không thích Lãnh Dạ, hắn cũng không thích con. Sao ba nhất định phải gả con cho hắn chứ?
Hạ Triều đâu muốn gả Phong Quang cho Lãnh Dạ nữa, ông chỉ khó chịu vì Lãnh Dạ tuyên bố giải trừ hôn ước trước mặt nhiều người như vậy thôi. Nói thế nào thì Phong Quang vẫn là con gái, cần phải giữ thanh danh. Nhưng thái độ của Phong Quang hết sức thờ ơ, không coi đây là vấn đề gì cả. Hạ Triều và Vương Từ bỗng không còn lập trường để chỉ trích Lãnh Dạ nữa.
Lãnh Dạ chỉ nhìn thoáng qua Phong Quang, lại nhìn người đàn ông bên cạnh cô. Hắn thu mắt lại, nói với Tô Tường Vi:
"Chúng ta đi thôi."
Tô Tường Vi gật đầu, vừa mới xoay người, liền nghe thấy giọng nói của Ninh Dịch,"Chúc vương tử Lãnh Dạ và cô Tô có thể trăm năm hòa hợp."
Tô Tường Vi run lên, âm thanh cổ cô bị vặn gãy ngày đó tựa như vẫn đang vang vọng bên tai. Sau khi có ký ức của công chúa Ma giới, cô ta liền biết rõ Ninh Dịch không phải là người mà cô ta có thể chạm, cũng biết rõ cách tốt nhất chính là tránh xa hắn. Cô ta không dám quay đầu lại, cùng Lãnh Dạ nhanh chóng rời đi.
Vương Từ kéo tay Hạ Triều đi đến trước mặt Phong Quang, bà cắn răng nói:
"Chờ yến hội kết thúc, mẹ sẽ tính sổ với con."
Hạ Triều cũng cảnh cáo liếc nhìn Ninh Dịch, sau đó lại cùng Vương Từ đi trấn an những vị khách khác. Ninh Dịch cười một tiếng,"Hình như tôi bị cha mẹ vợ chán ghét rồi."
"Tôi cũng có khác gì đâu..."
Phong Quang cúi đầu thở dài, bắt đầu suy nghĩ lát nữa nên giải thích với cha me ra sao. Ninh Dịch xoa đầu cô, nhẹ giọng nói:
"Đừng hoảng, tất cả đã có tôi."
Hắn luôn rất tự tin vào bản thân, ít nhất hắn có dáng vẻ có thể khiến vợ chồng Hạ Triều vừa lòng, để bọn họ chấp nhận mình làm con rể.
Chuyện chiếm được thiện cảm từ người khác thế này chính là việc mà hắn am hiểu nhất.
Hắn lại cúi đầu dán sát bên tai cô, thấp giọng nói:
"Phong Quang phải tin tưởng tôi, tôi chính là người đàn ông của em mà."
Cô yên lặng giơ tay che mặt mình, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
"Thẹn thùng?"
"Còn lâu!"
Hắn nhìn hoa anh đào bay múa trong không trung, cười đầy vui vẻ.
Phong Quang biết mình không thể nói dối được, cô oán giận,"Phiển quá đi mất. Bất kể em nghĩ cái gì, mấy thứ bay bay này đều sẽ bán đứng em."
"Em không thích sao?"
"Đương nhiên không thích..."
Phong Quang nhớ tới tên Lãnh Dạ dị ứng phấn hoa kia, cô thuận miệng nói:
"Nếu tôi có thể chuyển năng lực của mình cho Tô Tường Vi, vậy hẳn là vui lắm."
"Ý kiến này không tồi."
Trong mắt Ninh Dịch xẹt qua ý cười thú vị,"Nếu Phong Quang không muốn năng lực tiết lộ cảm xúc này, vậy tôi sẽ chuyển nó sang Tô Tường Vi là được."
Phong Quang không thể tin nổi,"Anh biết cách làm vậy sao!?"
"Đương nhiên, trên đời này không có gì là tôi không biết."
Cô giậm chân,"Vậy sao lúc trước anh không giúp tôi vứt bỏ cái tật này!?"
"Phong Quang cũng đâu có nói với tôi là em không muốn năng lực này."
Cô nghĩ một chút, đúng là mình chưa từng nói vậy thật, nhưng điều này cũng không thể ngăn cô tức giận với hắn. Cô quay đầu đi hừ một tiếng, nổi.
Ninh Dịch tốt tính cười nói:
"Là tôi không đúng, không chú ý tới tâm tình của Phong Quang là lỗi của tôi."
Cô không đáp lại hắn.
Ninh Dịch ôm cô vào lòng,"Được rồi, đừng tức giận nữa. Chúng ta thử nghĩ xem sau khi Tô Tường Vi có năng lực này, cô ta và Lãnh Dạ sẽ như thế nào, có được không?"
Phong Quang suy nghĩ một lát, tâm trạng nháy mắt liền tốt lên. Cô cọ cọ vào ngực hắn,"Ninh Dịch, có anh ở đây thật sự quá tốt!"
Chẳng phải vậy sao.
Hắn đã quyết định rồi, muốn ở bên cô đời đời kiếp kiếp.
Đôi mắt mang ý cười của Ninh Dịch dần tối đi. Nói đúng ra là, đời đời kiếp kiếp, chỉ một mình hắn mới có thể ở bên cạnh cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận