Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 56: Ngoại truyện 4 (Thoát khỏi lồng sắt)

Quyển 22 - Chương 56: Ngoại truyện 4 (Thoát khỏi lồng sắt)Quyển 22 - Chương 56: Ngoại truyện 4 (Thoát khỏi lồng sắt)
Cuộc sống của Phong Quang dường như đã trở lại như trước kia, điểm khác biệt chính là, Guardian không tiếp tục tiêm thuốc vào người cô nữa, cũng sẽ không hạn chế tự do thân thể của cô. Chỉ là Phong Quang đi đến nơi nào, hắn sẽ liền đi theo tới đó.
Từ đầu đến cuối cô đều chưa hề rời khỏi Vùng Đất Phúc Âm, nhưng khi lần nữa nhìn thấy căn cứ trống trải này, cô vẫn có cảm giác tựa như cách xa một thế hệ. Hoa trước nhà gỗ nhỏ đã nở rồi, còn có thêm càng nhiều cỏ dại, phòng của cô không khác gì lúc trước, Guardian dường như càng thêm ôn nhu, lúc trước đã dễ tính, tới bây giờ lại càng không biết giận.
Phong Quang đưa ra rất nhiều yêu cầu với hắn, vô cớ gây rối lại càng nhiều, nhưng bất kể yêu cầu của cô cố ý tra tấn người ta cỡ nào, hắn đều vui vẻ chấp nhận, ví dụ như cô nói muốn xem màu đỏ, là loại màu đỏ có thể chảy thành dòng.
Guardian sẽ mỉm cười dùng dao nhỏ cắt lên người mình biết bao miệng vết thương lớn bé, nhưng màu đỏ chảy trên người hắn, cô lại chẳng thấy vừa lòng chút nào.
Phong Quang cũng nói muốn ra bên ngoài nhìn xem, cô hay cố ý đi vào đàn xác sống, lại nhìn hắn bảo vệ cô trong lòng, thân thể hắn bị cắn đến tàn tạ, sau đó, hắn sẽ đổi sang một thân thể khác xuất hiện trước mặt cô, khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười không đổi, lại làm bữa sáng ngon miệng cho cô.
Mấy ngày nay, cô đứng bên cửa sổ nhìn lá vàng rụng bay khắp nơi, bỗng nói với người đàn ông đang chải đầu cho mình:
"Guardian, tôi có thể xem như người có quyền hạn cao nhất với anh à?m"
"Phong Quang là người tôi yêu."
Hắn ôm lấy cô từ sau lưng, cằm dựa vào đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói:
"Chúng ta là vợ chồng."
Cô bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ,"Nếu tôi nói tôi phải làm người có quyền hạn cao nhất với anh thì sao?" "Nếu Phong Quang thích, vậy thì có thể." Hắn hơi rũ mắt, khóe môi hơi mỉm cười, giấu giếm cảm xúc bị thương.
Lại im lặng một lúc lâu, cô xoay người ôm lấy hắn, ngọt ngào nói:
"Guardian, tôi muốn ăn chocolate, anh ra ngoài tìm được không?" Hắn mỉm cười đồng ý, mạt thế đã kéo tới nhiều năm như vậy, nguyên liệu làm chocolate càng không dễ tìm.
Trưa hôm đó, ở cửa căn cứ, Phong Quang nhón mũi chân, khẽ hôn lên khóe môi hắn một cái,"Guardian, đi sớm về sớm."
Hắn khẽ gật đầu, mỉm cười rời đi.
Mà mười phút sau, Phong Quang đứng ở cửa phòng điều khiển, dùng thân phận người có quyền hạn cao nhất để đi vào phòng điều khiển trung tâm được bảo vệ nghiêm mật này. Quả cầu thủy tỉnh phía trên cột pha lê phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ. Cũng giống như Guardian, cô không hề phủ nhận, nếu hắn là con người, hắn nhất định sẽ là một con người nổi bật xuất sắc.
Nhưng khẩu súng cô cầm tới hôm nay lại không phải chỉ để trưng bày.
Cô đứng một mình trong căn phòng, cất giọng nói,"Guardian, vì sao anh không ngăn cản tôi?"
"Tất cả nguyện vọng của Phong Quang, tôi đều sẽ thực hiện."
Hắn đứng ở cửa mỉm cười,"Xin lỗi, tôi chưa tìm được chocolate đã trở lại rồi."
"Không sao."
Phong Quang cHĩa súng vào quả cầu thủy tỉnh kia,"Guardian, chúng ta cùng nhau rời khỏi thế giới này, có được không?"
"Nếu đi cùng với Phong Quang... Bất kể đến nơi nào, tôi đều nguyện ý"
Cô cười nói,"Được, vậy bắt đầu từ thân thể này của anh."
Tiếng súng vang lên, ngực Guardian chảy máu. Dòng máu chảy quá nhanh, thân mình hắn hơi nghiêng ngả, chỉ có thể vịn vào tường, nhưng rất nhanh, cảm giác mất hết sức lực khiến thân thể hắn từ từ trượt xuống đất.
Hắn nhìn cô tiến từng bước về phía mình, khóe môi mỉm cười chưa từng thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận