Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 9: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 9: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 9: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Vì thế, Mạc Khanh đun nước nóng lên, lại đổ nước ấm vào thau tắm, hắn định thử cởi đai lưng của mình, nhưng cô không hề bỏ đi vì ngượng, mà ngược lại còn mở to hai mắt, càng thêm hưng phấn.
Mạc Khanh cảm thấy tức giận, là tức giận với chính mình, hắn không nên có suy nghĩ muốn khơi dậy sự thẹn thùng rụt rè của nữ tử trong cô, bởi cô vốn không hề có những thứ này.
Thấy hắn không cởi tiếp, ngược lại còn im lặng nhìn chằm chằm vào mình, Phong Quang nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi hắn sao lại không cởi?
Có một nữ nhân giống như chết đói ở đó, hắn có thể cởi tiếp mới là gặp quỷ.
Mắt Phong Quang dán chặt vào người hắn, vẻ chờ mong trên mặt khiến cô thoạt nhìn có chút đáng thương.
Mạc Khanh bỗng nhiên cảm thấy quá yên lặng, lúc có cô ở đây, hắn phải rất ồn ào mới đúng. Một lát sau, hắn nhận ra hắn còn chưa giải huyệt cho cô, ngón tay lại điểm lên cổ cô một cái, hắn nói với vẻ như đang thuận miệng:
"Cô có thể nói chuyện."
"Có thể."
Cô lập tức phát ra hai chữ, yết hầu hơi khô khốc, nhưng rất nhanh, cô liền kích động,"Ta có thể nói chuyện! Không đúng, là huynh để ta nói chuyện!" Cô còn tưởng hắn ngại cô phiển, muốn khiến cô câm luôn từ đây chứ.
Mạc Khanh nói:
"Nếu cô nguyện ý im lặng một chút, ta cũng sẽ không để cô làm người câm."
"Nhưng mà ta thích nói chuyện với huynh mà."
Phong Quang nghiêm túc chớp mắt, nói với vẻ nghiêm túc cực kỳ "Vì huynh có vẻ không thích nói chuyện, lại còn thích yên tĩnh, nhưng quá yên tĩnh sẽ giống như người chết vậy, có ta nói chuyện với huynh không tốt à? Huynh không thích nói cũng không sao cả, cứ nghe ta nói là được rồi."
"Ta chỉ là thôn phu sơn dã, không đáng để Hạ tiểu thư quan tâm như vậy."
"Huynh muốn làm thôn phu sơn dã, vậy về sau ta cũng làm thôn phu... Cô cười thành tiếng, hết sức dễ nghe lại động lòng người,"Tuy ta còn chưa biết làm nhiều thứ, nhưng ta sẽ từ từ học được."
Khóe mắt Mạc Khanh hơi nheo lại, hắn hơi khom lưng, nhìn chằm chằm gương mặt cô, không hề thấy vẻ mặt cô có chút thay đổi nào,"Cô đường đường là tiểu thư phủ Thừa tướng, đã trải qua cuộc sống của thiên kim đại tiểu thư, mà cuộc sống tầm thường của dân chúng cũng không hề tốt đẹp như cô tưởng tượng. Cô biết đó, củi gạo mắm muối tương giấm trà, chỉ đơn giản như vậy đã có thể làm khó rất nhiều người."
"Huynh yên tâm, ta sẽ tiết kiệm tiền."
Cô lại giật nhẹ ống tay áo hắn, nở nụ cười đáng yêu,"Ta không cần ăn ngon mặc đẹp, chỉ cần chúng ta có thể sống được là tốt rồi.
Trang sức của ta cũng có thể bán hết, cho dù ta nuôi huynh cũng không sao cả."
Hắn dừng một chút, lại hỏi:
"Cô có từng nghĩ tới cha mẹ cô không?"
"Nghĩ tới nha."
Cô gật đầu, trả lời không chút do dự,"Ta biết cha mẹ ta chỉ muốn gả ta cho một công tử môn đăng hộ đối, họ nhất định sẽ không đồng ý việc ta gả cho huynh. Chẳng qua cũng không sao cả, dù ta bị bọn họ trục xuất khỏi gia môn, thì cũng chỉ là tạm thời, chờ đến khi chúng ta thành thân, gạo nấu thành cơm rồi, thì chưa đến mấy năm sau, cha mẹ ta nhất định là dù có tức, cũng sẽ không thể không để ý tới ta. Huống chi, chắc hẳn cha ta cũng chỉ cảm thấy là ta khiến ông ấy mất hết mặt mũi mà thôi, ta chính là con gái duy nhất của họ, họ coi ta như trân bảo, mà ta lại coi huynh như trân bảo. Một ngày nào đó, họ sẽ chấp nhận huynh thôi."
Hắn bình thản,"Nói ra lời như vậy, cô đúng là bất hiếu."
"Ta cũng biết ta như vậy là có chút bất hiếu... Nhưng dù sao ta vẫn phải lựa chọn."
Phong Quang cắn môi,"Tóm lại thì họ vẫn là cha mẹ ta, dù có thế nào, quan hệ giữa ta và họ cũng sẽ không thay đổi, nhưng nếu như ta từ bỏ huynh, ta liền thật sự có thể mất huynh. Cha mẹ không có ta vẫn có thể tiếp tục sống tốt, nhưng nếu huynh không có ta, thì phải mất bao lâu mới có một nữ nhân nguyện ý tiếp cận huynh chứ? Cho nên... giữa cha mẹ ta và huynh, ta nhất định phải chọn huynh trước."
Hắn hơi khựng lại.
Phong Quang không định từ bỏ bất cứ bên nào, cô chẳng qua chỉ lựa chọn trước bên cần thiết hơn mà thôi. Đúng như lời cô nói, cha mẹ cô vĩnh Dù bây giờ cô có khiến cha mẹ tức giận, cô vẫn có rất nhiều thời gian để bù đắp, nhưng nếu cô lựa chọn rời khỏi Mạc Khanh, nói không chừng đến nhiều năm sau, bọn họ cũng chỉ còn là người lạ. Một khi đã trở thành người lạ, thì muốn kéo gần khoảng cách cũng sẽ hết sức khó khăn.
Sự trầm mặc của hắn khiến cô cảm thấy bất an. Kéo góc tay áo hắn lần nữa, cô thật cẩn thận mà hỏi:
"Có phải huynh cảm thấy ta quá ích kỷ, cảm thấy ta không tốt hay không?"
Một hồi lâu sau, hắn lên tiếng,"Vì sao lại là ta?"
"Cái gì mà vì sao?"
Hắn thấp giọng hỏi:
"Những lời này của cô, rốt cuộc có bao nhiêu câu là thật sự?"
"Lời ta nói với huynh đều là thật, đặc biệt là những lời khen huynh đó, toàn bộ đều xuất phát từ đáy lòng ta."
Cô lại ngượng ngùng cười,"Hơn nữa ta cũng thật sự cảm thấy... huynh rất đẹp."
"Cô biết khuôn mặt ta không hề hoàn mỹ."
Hắn hơi rũ mắt xuống, nhìn vào đôi mắt nâu của cô. Bất cứ khi nào, hắn đều như thấy được cả bầu trời sao trong đôi mắt ấy, sáng ngời mà sạch sẽ, không có bất cứ tạp chất nào.
"Mà câu "vừa gặp đã yêu" của cô, lại để lừa ai vậy?"
"Ta không lừa bất cứ ai cả, ta thật sự rất thích huynh!"
Cô tội nghiệp nhấp môi, nếu như vì cô biết hắn là mục tiêu công lược nên mới nói ra những lời mờ ám đó, hắn quả thực có lập trường để nghỉ ngờ động cơ của cô, nhưng ngay cả khi cô chưa biết thân phận của hắn, cô cũng đã rung động với hắn rồi, điều này là sự thật.
Mạc Khanh hơi nhếch khóe môi, lại không có chút ý cười,"Ta tự mình hiểu được, ta chẳng có vốn liếng gì để khiến một nữ nhân vừa gặp đã yêu ta."
"Nhưng huynh đối với ta chính là như vậy!"
Phong Quang buông ống tay áo hắn ra, đổi sang bắt lấy tay hắn,"Lời ta nói đều là thật, khi nhìn thấy huynh ta liền không dời mắt nổi, luôn muốn gần gũi hơn nữa với huynh. Ta biết, thân phận ta là thiên kim phủ Thừa tướng, vốn ở thế đối đầu với Hắc Phong Trại, nhưng chuyện triều đình trước nay đều không để nữ nhân nhúng tay, phụ thân ta cũng sẽ không lợi dụng ta làm điều gì cả. Ta không biết xấu hổ đi theo huynh, luôn không tim sao? Chẳng lẽ ở trong mắt huynh, ta thật sự chỉ là một nữ nhân không có tự trọng, không biết xấu hổ sao?"
Nói xong câu cuối cùng, giọng cô run nhè nhẹ.
Tuy vẫn nói là theo đuổi tình yêu cần dũng cảm tiến tới, nhưng nếu để một nữ nhân chủ động, dù thế nào cô ấy cũng phải có dũng khí hơn nam nhân. Nếu thành công, có lẽ người ta sẽ nói các ngươi là duyên trời tác hợp, nhưng nếu thất bại, người ngoài sẽ nói mỉa một câu nữ nhân này thật không biết xấu hổ.
Mạc Khanh nhìn nước mắt hiện trên khóe mắt cô, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhưng cô đã tự mình đưa tay lau khô. Phong Quang hơi sụt sịt, cô quay lưng lại, nói bằng giọng rầu rĩ,"Một ngày nào đó, ta sẽ khiến huynh tin tưởng ta không hề lừa huynh."
Dứt lời, cô chạy ra khỏi phòng.
Cô rời đi rồi, trong phòng trở lại yên tĩnh.
Mạc Khanh nhắm hai mắt lại, hắn giơ tay nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương, giảm bớt cơn đau trên đầu.
Cuối cùng, hắn thở dài thật sâu. Hắn chưa từng nghĩ tới, mình sẽ nhặt về một phiền toái lớn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận