Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 12: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 12: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 12: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Mạc Khanh bế Phong Quang rời đi từ cửa sau Ôn Nhu Hương. Ra khỏi nơi tràn đầy mùi son phấn kia, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì say của cô dưới ánh trăng, trái tim hắn bỗng mềm hơn một chút.
Từ trước đến nay Phong Quang đều không có chút tửu lượng nào, cô nhanh say nhưng lại không dễ ngủ, mở hé mắt, cô nấc một cái, hai tay lại ôm lấy mặt hẳn, nhíu mày hỏi:
"Mạc Khanh, thực sự là huynh sao?"
"Là ta."
Hiện tại đã là đêm khuya, trên đường cũng không còn người nào khác. Lúc này, hắn có thể ôm cô chậm rãi bước đi, mà gió đêm cũng có thể khiến cô tỉnh rượu hơn một chút.
"Sao huynh lại tới đây? Chẳng phải huynh không để ý tới ta à?"
Phong Quang lại đưa tay vòng lên cổ hắn, cọ cọ ngực hắn, cô mơ hồ nói:
"Ta biết mà, nếu không phải ta mặt dày mày dạn bám theo huynh, huynh đã sớm không thèm để ý đến ta ri..."
Hắn rũ mắt nhìn cô,"Sao lại nghĩ như vậy?"
"Bởi lúc nào cũng là ta chủ động tìm huynh, chủ động nói chuyện với huynh. Kỳ thật ta không có chút hứng thú nào đối với đám tượng gỗ và dược liệu đó cả... nhưng vì huynh thích, nên ta cũng chỉ có thể đứng cạnh huynh, nhìn huynh làm chuyện huynh thích..." Nói xong, cô lại chẹp miệng tủi thân,"Ta biết mà... Ở trong lòng huynh, ta vẫn không quan trọng bằng đám dược liệu và tượng gỗ đó..."
Nếu trong lòng hắn có người khác thì cũng thôi, bởi vì đó ít ra cũng là một người, dù sao cũng có sự sống, nhưng trong lòng hắn lại đều là một đám vật chết. Hắn không thích người sống, như thế khiến cô càng thêm khổ sở.
Mạc Khanh hơi khựng lại, nói:
"Nàng có thể lựa chọn từ bỏ, về sau không tới gần ta nữa."
"Ta cũng muốn vậy..." Hắn dừng chân, không khí xung quanh như đột nhiên lạnh xuống.
Phong Quang dán mặt trên ngực hắn, nói với vẻ buồn rầu:
"Nhưng ta lai không làm được!" Vẻ mặt băng lạnh của Mạc Khanh dịu xuống, ôm cô tiếp tục bước đi, giọng hắn vẫn bình thản như cũ,"Vì sao không làm được? Hứng thú của nàng tới nhanh, đi cũng nhanh mới phải chứ."
"Không làm được chính là không làm được..." Cô thống khổ kêu rên một tiếng,"Ta cũng rất phiền có được không chẳng qua... có lẽ không lâu nữa, khi ta nhận ra rồi, thì sẽ không tiếp tục quấn lấy huynh nữa đâu."
"Nàng cảm thấy điều này có thể sao?"
"Có nha..." Cô ngáp một cái, gật đầu lười biếng nói:
"Có lẽ chờ sau này ta gặp được nam nhân tốt hơn, ta thích hắn, hắn cũng thích ta... A! Đau đau đau!"
Cô kêu thảm thiết thành tiếng, đơn giản vì cái tay đặt trên eo cô gia tăng sức lực.
Cô bất mãn nói:
"Huynh làm gì vậy?"
"Ta đang nhắc nhở nàng, đừng có nằm mơ."
"Ta đang nằm mơ sao? Đây là tưởng tượng tốt đẹp về cuộc sống tương lai!"
"Vậy ta khuyên nàng hãy tưởng tượng thứ gì thực tế hơn một chút."
Hắn thấp giọng nói, đáy mắt thâm thúy u ám, khiến người ta cảm thấy sự sợ hãi như nhìn vào vực sâu không đáy vậy,"Nàng dám coi trọng nam nhân nào, ta liền giết kẻ đó, nàng dám coi trọng hai người, ta liền giết một đôi. Ta muốn nhìn xem, rốt cuộc có nam nhân nào không muốn sống mà vẫn dám đưa nàng đi."
"Mạc Khanh!"
Cô kêu to,"Huynh thật quá đáng! Huynh không thích ta, còn không cho ta thích người khác! Ta còn lâu mới làm gái lỡ thì không gả đi được!"
"Vậy àm"
Khóe môi hắn hơi hơi cong lên,"Hóa ra tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là gả chồng sao?"
Cô sửng sốt một lát, đầu óc càng thêm hồ đồ,"Con gái tới tuổi thích hợp thì sẽ gả cho người ta, đó không phải đương nhiên à?"
"Nếu nàng đã muốn gả, vậy thì gả là được thôi, tối nay ánh trăng vừa tròn..."
Hắn hơi cúi đầu, nhìn đôi mắt ngây thơ của cô mà cười,"Chúng ta không ngại liền động phòng trước, nàng thấy sao?" Phong Quang tuy đã say, nhưng chuyện này cô vẫn nhớ rõ. Dù đang say nhưng cô vẫn kích động dị thường, tuy nhiên rất nhanh, cô lại không có hứng thú mà nói:
"Huynh cũng đâu có thích ta, ta còn lâu mới lăn giường với huynh."
Lăn giường... Hai chữ này dùng để hình dung việc động phòng, thật ra cũng khá thú vị. Mạc Khanh cười một tiếng, nói với giọng nhàn nhạt,"Nàng nói chung tình với ta, đều là giả?"
"Đương nhiên là thật!"
Cô nói to hơn,"Nhưng loại chuyện lăn giường này, hẳn là nên lưỡng tình tương duyệt(1), thân thể mỗi nữ nhân đều rất quý giá, nên hẳn phải dành cho người mình thích, cũng là người thích mình."
Mạc Khanh thuận miệng nói: "Nếu ta nói ta thích nàng thì sao?"
Cô sửng sốt một lát, sau đó bĩu môi,"Ta còn lâu mới tin. Hừ, nam nhân quả nhiên đều không tốt đẹp, vì muốn lăn giường với nữ nhân mà cái gì cũng nói được."
"Nàng không tin ta thích nàng?"
Cô lắc đầu,"Không tin."
"Vậy ta liền làm chút chuyện, để nàng tin tưởng ta là được." Hắn cúi đầu, hôn lên môi cô.
Đại não Phong Quang khựng lại một lát, cô chỉ cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc. Suy nghĩ hồi lâu, cô mới nhớ ra không lâu trước đây cô cũng từng trải qua cảnh tượng như vậy, chẳng qua, hắn và cô đóng vai trò ngược lại.
Khác với nụ hôn nhẹ lúc trước của Phong Quang, khi quyền khống chế rơi vào tay Mạc Khanh, hắn hôn càng thêm triển miên kịch liệt. Cạy mở khớp hàm cô, tìm kiếm lưỡi cô, hắn dẫn dụ cô cùng mình quấn quýt. Ngay cả khi cô rõ ràng không ứng phó nổi, hắn vẫn không chút mềm lòng, ngược lại còn công thành đoạt đất càng thêm mãnh liệt, tận đến khi hắn cảm thấy đầu lưỡi mình đau nhói.
Mạc Khanh hơi lui lại, thấy khuôn mặt Phong Quang càng thêm ửng đỏ, cô lại thở hổn hển không ra hơi, hắn nhẹ nhàng cắn một cái lên đôi môi ướt át của cô, nhẹ giọng hỏi: "Nàng là cẩu sao?"
Trong mắt cô dường như hiện ra dấu chấm hỏi.
Hắn hỏi lại: "Không thì sao lại cắn người như thế?"
Phong Quang thấy tỉnh táo hơn một nửa, cô đỏ mặt lườm hắn,"Huynh mới là cẩu thì có!" mà mình đã sớm đặt phòng. Bước vào phòng hắn đặt cô trên giường, giơ tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nóng lên của cô, thấp giọng nói,"Ta cam tâm tình nguyện bị nàng cắn, bất kể là cắn chỗ nào..."
Tim cô chợt đập nhanh hơn, thiếu chút nữa là khó thở. Hắn trêu chọc."Thế nào? Nàng lại bị cảm nắng sao?"
"Mạc Khanh, huynh là đồ háo sắc!"
Cô ném gối đầu về phía hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng né qua. Không chỉ có thể, cô liền cảm thấy trên người chợt nặng, hóa ra hắn đã đè lên người cô.
Tâm tình của Mạc Khanh dường như rất tốt. Với kiểu người không dễ để lộ cảm xúc như hắn thì cũng chỉ có thể dùng hai chữ "dường như" thôi,"Ta cũng đâu nói ra điều gì không ổn, sao Phong Quang lại mắng ta háo sắc?"
Cô đỏ mặt, nói không ra lời. Bởi bây giờ bất kể cô trả lời thế nào, đều sẽ có vẻ chính cô mới là người đen tối, vì thế, cô chỉ có thể phồng má lên, tội nghiệp nhìn hắn, giả vờ đáng thương.
Nhưng Mạc Khanh lại thích dáng vẻ này của cô, dáng vẻ hết sức động lòng người ấy có thể khiến người ta muốn âu yếm.
Hắn không cách nào bình tâm như nước được, liền thuận theo lòng mình hôn lên môi cô lần thứ hai. Có lẽ cảm giác sau khi uống say trở nên phóng đại, cô không khỏi chìm vào nụ hôn này, tay cũng bất giác vòng lên cổ hắn. Một hồi lâu sau, nụ hôn này kết thúc, ánh mắt cô trở nên mê ly khiến hắn khó kìm lòng nỗi.
"Phong Quang cũng cảm thấy... Hôm nay là ngày tốt để lăn giường, có đúng không?"
"Ừm..."
Cô gật đầu, lại rất nhanh tỉnh táo, cô dùng sức đẩy hắn từ trên người mình xuống.
Phong Quang ghé vào trên người hắn, ngồi lên hông hắn, cô nghiêm trang bảo:
"Được rồi, chúng ta vừa mới lăn qua, giờ thì đi ngủ."
Mac Khanh: "...""
*x+*xx*xx*x*x***
(1) Lưỡng tình tương duyệt: hai người cùng có ý với nhau, cùng yêu nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận