Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 13: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 13: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 13: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Phong Quang nói được thì làm được, cô xuống khỏi người hắn, ngủ ở cạnh giường, đưa lưng về phía hắn, nói một tiếng "Ngủ ngon", sau đó liền nhắm mắt lại.
Mạc Khanh đợi một lúc lâu, thấy cô dường như thật sự định lừa dối cho qua như thế, thái dương hắn giật giật, ngồi dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm bóng dáng cô trong chốc lát, hắn ôm người đang giả bộ ngủ kia lên,"Nàng đang sợ hãi."
"Không phải không phải!" Phong Quang mở mắt ra lắc đầu, lại nhào vào lòng hắn, chôn mặt trong ngực hắn,"Ta còn lâu mới sợ hãi!"
"Nàng sợ hãi cũng là việc đương nhiên."
Hắn rũ mắt nhìn đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô,"Thân thể ta còn đáng sợ hơn rất nhiều so với khuôn mặt ta."
Không phải vì điều này!"
Cô ngẩng đầu, thấy hắn nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, cô thẹn thùng mím môi, lúc này mới nhỏ giọng nói:
"Vì ta sợ đau..."
Mạc Khanh ngừng lại một chút, hắn biết y thuật, dĩ nhiên cũng biết cô nói đau là có ý gì. Hắn hơi cúi đầu, hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói:
"Ngủ đi."
Phong Quang tại không dám ngủ, kéo kéo tay áo hắn, cô cần thận hỏi:
"Có phải huynh tức giận hay không?"
"Không đâu."
Vốn dĩ, hẳn cũng chỉ muốn đùa cô một chút mà thôi. Trước khi thành thân lại chiếm lấy cô, đối với cô mà nói, đó cũng là một chuyện cực kỳ không có trách nhiệm.
Nào biết sắc mặt Phong Quang lại trở nên đăm chiêu, cuối cùng cô cắn môi một cái, tựa như đã đưa ra quyết định trọng đại gì đó, cô vươn tay bắt đầu cởi quần áo hắn, ánh mắt kiên nghị kia, thật sự khiến người ta tưởng cô sắp ra pháp trường.
Mạc Khanh bắt lấy tay cô, hắn bất đắc dĩ nói:
"Ta không cần nàng chứng minh gì cả."
"Ta cần!" Đơn giản lưu loát phun ra hai chữ, Phong Quang liền mở phanh cổ áo hắn ra, lộ một mảng ngực lớn. Da thịt trên ngực kia vẫn còn một vết thương xấu xí mà đáng sợ, cô bỗng nhiên lại không dám xuống tay.
Cô là thiên kim đại tiểu thư được Hạ gia chiều chuộng, đã bao giờ từng thấy điều đáng sợ như vậy đâu? Mạc Khanh giơ tay che đôi mắt cô, hắn nhẹ giọng nói:
"Sợ hãi thì đừng nhìn."
"Không phải ta sợ hãi."
Bắt lấy tay hắn đang che mắt mình, giọng của Phong Quang có chút khó chịu,"Ta chỉ là... Chỉ là vẫn sợ huynh đau. Mạc Khanh, huynh còn đau không?"
Tay cô chỉ khẽ chạm vào những dấu vết kia trên người hắn, thái độ hết sức cẩn thận này tựa như đang chạm vào một vật báu dễ vỡ.
Môi Mạc Khanh khẽ động, lại không hề phát ra tiếng. Một lát sau, hắn kéo cô vào lòng, khẽ thở dài bên tai cô."Vì sao lại thở dài?"
Cô hỏi:
"Có phải ta làm huynh đau không?"
"Không phải."
Hắn hôn vành tai cô, ôn nhu nói:
"Từ rất lâu trước kia, ta đã không đau rồi."
Mặt cô dán lên ngực hắn, có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập mạnh mẽ vững vàng. Cảm giác an toàn bỗng nhiên dâng lên, cô chợt cảm thấy càng thêm thích y,"Mạc Khanh... Vì sao huynh lại bị thương?"
"Khi phụng mệnh Tổ sư gia đi đối phó một người nguy hiểm, liền không cẩn thận bị thương."
"Người nguy hiểm kia đã bị huynh giết sao?"
"Người kia đã chết, nhưng không phải ta giết."
Phong Quang khẽ hôn lên phần da thịt không lành lặn trên ngực hắn, nhẹ giọng cười nói:
"Vậy là tốt rồi."
Hắn nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu cô, khi cô hôn lên người mình, thân thể hắn cứng đờ trong chốc lát.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt cười sáng ngời rực rðỡ,"Huynh còn sống đã rất tốt rồi."
"Ði2no là rất tất" Khóe môi Mạc Khanh hơi cong lên, hắn đưa tay nắm lấy cằm cô, lần thứ hai hôn lên đôi môi khiến hắn cảm thấy nhấm nháp hoài cũng không đủ. Trước khi có được một thứ quý giá, sẽ luôn phải mất đi thứ gì đó thì mới công bằng. Nếu nói mất đi thân thể hoàn mỹ chỉ để gặp gỡ nàng, vậy thì vào lúc này Mạc Khanh cảm thấy, sự trả giá đó cũng chẳng đáng là bao.
Đêm nay, ngoại trừ việc bày tỏ tình cảm, Phong Quang và Mạc Khanh không phát sinh bất cứ chuyện gì. Bởi vì say rượu, không bao lâu sau cô đã ngủ trong lòng hắn.
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, mở mắt ra đã thấy hắn đang im lặng nhìn chăm chú vào mình, người vừa tỉnh lại mờ mịt trong chốc lát, tiếp theo mới phản ứng kịp. Cô chớp mắt,"Huynh tỉnh lại khi nào?"
"Không lâu."
Mạc Khanh giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, hắn nhẹ giọng nói nhỏ,"Ngủ có ngon không?"
"Ừm..."
Bắt lấy tay hắn, cọ cọ mặt vào bàn tay kia, cô hạnh phúc híp mắt, chui vào trong lòng hắn, cô cảm thán nói:
"Vẫn may là ta nhớ được ký ức lúc mình uống say, nếu không huynh mà chơi xấu thì ta thật sự không có cách nào..."
"Cái gì mà không có cách?"
"Nếu huynh lại đổi ý... chối bỏ những lời huynh nói hôm qua, vậy chẳng phải ta liền không có cách chứng minh là huynh thích ta à?"
"Không cần lo lắng, lời ta đã nói ra thì sẽ không bao giờ hối hận."
Nhẹ nhàng ôm lấy hông cô, khóe môi hắn khẽ mỉm cười.
Phong Quang không cam lòng lại hỏi:
"Thế hiện tại ở trong lòng huynh, ta quan trọng hay là đám dược thảo và tượng gỗ đó quan trọng?"
"Những dược thảo và tượng gỗ đó chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Không, không có gì."
Mạc Khanh khẽ hôn khóe môi cô,"Mấy thứ kia không thể so với nàng được."
Trong mắt cô lộ vẻ vui mừng,"Vậy thì nói cách khác... Về sau huynh sẽ không tốn nhiều thời gian khắc tượng gỗ, mà sẽ ở bên cạnh ta, đúng không?" "Không sai, ta sẽ ở bên cạnh nàng"
"Mạc Khanh, hiện giờ ta tin tưởng huynh thật sự thích ta!"
Xoay người ghé sát vào Mạc Khanh, cô hưng phấn ôm lấy hắn, chỉ cảm thấy tâm tình còn ngọt ngào hơn ăn kẹo.
Mà rất nhanh, cô liền hơi thay đổi sắc mặt, bởi vì cô cảm nhận được thứ cực nóng đang chọc trên bụng nhỏ của cô. Nam nhân ấy mà, buổi sáng hàng ngày đều rất dễ dàng có phản ứng, Mạc Khanh cũng là nam nhân, thân thể hắn dĩ nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Phong Quang run rẩy ngẩng đầu,"Mạc Khanh... Huynh có thấy khỏe không?"
"Nếu Phong Quang muốn hỏi ta có thể khống chế được bản thân hay không. ."
Hắn mỉm cười,"Ta nghĩ chỉ cần nàng không lộn xộn, ta liền có thể miễn cưỡng làm được."
"Vậy ta không lộn xôn..."
Phong Quang ngoan ngoãn ghé vào trên người hắn, không nhúc nhích chút nào, dường như thật sự sợ hắn sẽ kích động mà làm ra chuyện gì đó.
Nhưng tự chủ của Mạc Khanh luôn luôn hơn người, chỉ chốc lát sau, phản ứng của thân thể hắn liền dần dần bình ổn xuống, một tay xoa gáy cô, hắn thở dài,"Nàng quả nhiên là một phiền toái."
Cô bu môi,"Sao ta lại là phiền toái?"
"Từ ngày đầu tiên gặp được nàng, thấy nàng xen vào việc của người khác, ta liền biết, nàng nhất định là một phiền toái rồi."
"Mạc Khanh!"
Hắn cười,"Đáng tiếc chính là, biết nàng phiền toái, vậy mà ta vẫn dẫn theo nàng trở về."
Cô ngẩng đầu lườm hắn,"Cho nên giờ huynh hối hận sao?"
"Hối hận cũng không còn kịp rồi."
Giọng hắn mềm nhẹ, ngữ khí ôn hòa,"Dù sao cũng là ta tự mình muốn dán miếng cao da chó như nàng lên người."
"Có miếng cao da chó nào đẹp như ta sao!?"
Cô không phục ngồi dậy từ người hắn, ôm lấy mặt hắn mà nói:
"Huynh có thể nhặt được miếng cao da chó như ta là huynh kiếm lời đó, có biết không?"
Cha dù eâ là ©an da chá. kia ©ñna nhất định là eao da chó đen nhất trên thế giới.
Hắn cong môi,"Đúng là ta kiếm lời."
Vừa nói xong, bàn tay đặt trên gáy cô khẽ dùng sức khiến cô cúi đầu, hắn cũng lần thứ "n" hôn lên cái miệng nhỏ thích lải nhải nhất của cô
Bạn cần đăng nhập để bình luận