Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 32: Ngoại truyện 1 (ván cược trăm năm)

Quyển 23 - Chương 32: Ngoại truyện 1 (ván cược trăm năm)Quyển 23 - Chương 32: Ngoại truyện 1 (ván cược trăm năm)
Năm thứ bảy sau khi Tổ sư gia Tiên môn qua đời, Tiên môn lại lần nữa nghênh đón đông đảo đệ tử mới thu nạp. Nhóm đệ tử năm nay đều có tư chất không tệ, chưởng môn Tri Vi hết sức vừa lòng.
Chỉ là hiện giờ nhìn cô bé bảy tuổi ăn vạ ở chỗ mình không đỉi, tâm tình ông liền có chút vi diệu, tiếp tục kể chuyện xưa cho cô bé. Cuối cùng, ông nói kết quả:
"Giao Long làm hại nhân gian kia đã bị sư phụ ta giết chết như vậy đó."
"Giao Long lợi hại, Tổ sư gia còn lợi hại hơn."
Cô bé ngồi trên ghế, chân lắc qua lắc lại, tò mò hỏi:
"Con nghe nói loài yêu đều có bản lĩnh biến ảo, nếu như Giao Long ngụy trang thành người thì phải làm thế nào để nhìn thấu bọn họ đây?"
"Giao Long thuộc Thủy, một khi da thịt bọn họ chạm vào nước thì sơ hở lập tức sẽ lộ ra."
Đặt một mâm điểm tâm trước mặt cô bé, Tri Vị lại ôn hòa hỏi:
"Vẫn không quay về sao?"
"Không quay về."
Cô bé áo đỏ lắc đầu quầy quậy. Trong Tiên môn này, tất cả mọi người đều mặc đồng phục màu trắng, chỉ một mình cô bé là trường hợp đặc biệt, có thể thoải mái mặc đồ mình yêu thích. Tuy nói không quay về, nhưng cô bé vẫn vui vẻ tiếp nhận bàn điểm tâm.
Tri Vì lại cười nói:
"Thế nào. Phong Quang và Đại sư huynh cãi nhau sao?"
"Không phải cãi nhau. Sư phụ, người không hiểu được."
Cô bé có tên Phong Quang ra vẻ già dặn mà thở dài thật sâu, nhíu mày nói:
"Con cảm thấy Đại sư huynh thật kỳ quái."
"Kỳ quái chỗ nào?"
"Mỗi lần ánh mắt Đại sư huynh nhìn con đều rất kỳ quái, giống như... mỗi lần con nhìn thấy đồ ăn ngon vậy. Con luôn cho rằng huynh ấy sẽ ăn con."
Cô lai nói: "Chỉ là Đại sư huynh có vẻ không giống kiểu tà ma ngoại đạo dựa vào việc ăn thịt người để tu luyện. Đúng rồi, còn nữa, con luôn cảm thấy Đại sư huynh không thích con. Sư phụ, người đừng để con đi theo Đại sư huynh nữa. Nếu con là đồ đệ của người, vậy hẳn là người nên tự mình dạy dỗ con chứ."
Trong đại lễ nhận đồ đệ năm nay, Tri Vi đã hơn một trăm năm không nhận đồ đệ lại bỗng nhiên phá lệ thu một nữ đệ tử, hơn nữa cô bé này còn không có năng khiếu xuất chúng gì. Nghe nói, cô bé cũng không thích việc tu luyện ở Tiên môn, tất cả chỉ vì vào năm cô bé được sinh ra, một vị đạo trưởng đột nhiên xuất hiện, sau khi tính một quẻ liền nói cho cha mẹ cô, rằng nếu vào năm cô bảy tuổi mà không đưa cô tới Tiên môn tu luyện, cô chắc chắn sẽ gặp phải một kiếp nạn lớn.
Cha mẹ cô vốn không mê tín, nhưng nghĩ đến việc dù sao Tiên môn cũng là một danh môn chính phái được thế gian khen ngợi, có đưa Phong Quang tới đó cũng chẳng có gì không ổn, nên Phong Quang cứ thế bị đóng gói đưa đến Tiên môn, hơn nữa còn trở thành nữ đệ tử duy nhất trên danh nghĩa của Tri Vi dù không có chút tài năng đặc biệt gì. So với nhóm đệ tử lên núi cầu đạo cùng đợt với cô, thân phận của cô cũng liền cao hơn một bậc.
Tri Vi khẽ híp mắt, gương mặt hiền từ cười nói:
"Ta già rồi nên không dạy được cho Phong Quang nữa. Nhưng Phong Quang thử nói xem, vì sao con lại cảm thấy Đại sư huynh không thích con vậy ?"
"Huynh ấy luôn quản lý con rất chặt, không cho phép con tùy tiện đi ra ngoài chơi, cũng không cho con tìm sư huynh khác chơi. Nhị sư huynh mua kẹo hồ lô cho con, huynh ấy liền ném kẹo hồ lô đi, Tam sư huynh nói muốn đưa con vào rừng Tạo Hóa thám hiểm, kết quả huynh ấy liền đánh đuổi Tam sư huynh. Tứ sư huynh đưa còn xuống núi chơi, chúng con vừa đặt chân đến một quán trọ, huynh ấy liền phá hủy quán trọ của người ta, còn cả Ngũ sư huynh nữa..."
"Được rồi được rồi."
Tri Vi ngăn cô bé lải nhải,"Những chuyện con vừa nói, ta đều đã biết. Hắn vứt kẹo hồ tô của con đi, là bởi vì con đang đau răng.
Hắn đánh đuổi Tam sư huynh của con cũng vì trong rừng Tạo Hóa hết sức nguy hiểm. Còn quán trọ mà hắn phá hủy kia chính là một hắc điếm(1). Đại sư huynh của con đã dành bao nhiêu tâm sức cho con như vậy, sao có thể nói rằng hắn chán ghét con đây?"
x**x*xx*xx*x+**+* cướp của.
Bạn cần đăng nhập để bình luận