Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 13: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 13: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 13: Công lược ảnh đế hết thời
Tại phim trường thành cổ, vừa nhìn thấy người tới, Diêu Phong liền lập tức tiến lên,"Cô Hạ, cô đã đến rồi."
"Ừm."
Phong Quang nhìn người đang đóng phim bên kia, tâm trạng liền cực kỳ tốt đi tới bên cạnh đạo diễn. Cô nhìn hình ảnh trên máy theo dõi, cảm thấy cho dù không cần lọc ánh sáng, Đoạn Mộ cũng vẫn mê người như vậy. Thấy cô tới, đạo diễn sao còn dám ngồi, lập tức nhường ghế dựa lại cho cô.
Phong Quang không chút khách khí mà ngồi xuống, ánh mắt chỉ nhìn một mình Đoạn Mộ.
Cô tin chắc, Đoạn Mộ nhất định có nhìn thấy cô, bởi vì tầm mắt hắn ngừng lại ở phía bên này của cô 0. 01 giây. Đây là một con số không hề có căn cứ
Đoạn phim mà Đoạn Mộ đang diễn là cảnh mà nữ chính công chúa dẫn hắn ra khỏi cung đi tới dân gian, mà ở trong phim cổ trang, nếu đã tới dân gian, vậy thì nhất định sẽ không bỏ qua thanh lâu được.
Công chúa ham chơi mới dẫn theo Chất tử là hắn đi tới thanh lâu, mà khi hoa khôi vang danh thiên hạ vừa xuất hiện liền hấp dẫn mọi người trong nháy mắt. Trong giả thiết của bộ phim, hoa khôi Công chúa tức giận giậm chân,"Này, sao ngươi cứ nhìn chằm chằm nàng ta vậy, nàng ta có xinh đẹp như ta không?"
Chất tử hơi mỉm cười,"Ta chỉ tò mò mùi phấn son quá đậm trên người nàng ta thôi."
Hoa khôi này thực ra là gián điệp do đất nước hắn phái tới.
Đạo diễn hô một tiếng "Cắt", tuyên bố cảnh này đã xong, mọi người có thể nghỉ ngơi trước.
Nữ chính đi xuống thay trang phục, mà cô gái diễn vai hoa khôi kia sau khi nhìn thấy Phong Quang thì sắc mặt liền trắng nhợt, xoay người đi mất.
Phong Quang thật ra chẳng có hứng thú gì với cô ta, chẳng qua cô ta chỉ là một vai hề nhảy nhót mà trước kia cô từng đối phó.
Phong Quang đi đến bên cạnh Đoạn Mộ, cô cảm thấy hắn mặc một thân áo trắng cực kỳ đẹp, nhìn thật giống một công tử ôn nhu bước ra từ trong tranh vẽ,"Chất tử thật đúng là phong lưu nha, dù đang bị giam chân ở nước địch cũng chẳng hề lo lắng"
"Thân là Chất tử nhiều năm. lai ở trana hoàng c©unda mưa điá bão hùna hắn sớm đã học được làm cách nào để che giấu cảm xúc, cho dù có lo lắng cũng tuyệt đối sẽ không để người ta nhìn ra." Khóe môi Đoạn Mộ mỉm cười, lại nói:
"Cô Hạ, buổi chiều tốt lành."
"Tôi luôn rất tốt." Phong Quang nhìn hắn, nghịch ngợm hỏi:
"Anh nói xem... Là tôi xinh đẹp, hay ngôi sao nữ diễn vai công chúa kia xinh đẹp?"
Đoạn Mộ nói:
"Vấn đề này quan trọng sao?"
"Đương nhiên là quan trọng, như vậy tôi sẽ biết được anh thích mẫu con gái như thế nào nha."
"Nếu nói thật ra thì..."
Cô chờ mong,"Thì sao?"
Hắn cười,"Cô Hạ còn nhỏ, còn không thể dùng hai chữ "xinh đẹp" để hình dung.
"Tôi mười tám tuổi, đã thành niên!"
"Vậy chẳng phải vẫn còn nhỏ sao?"
Đôi mắt hắn mang ý cười, nhìn cô như đang nhìn một đứa trẻ vậy.
Cô bất mãn "Hừ" một tiếng,"Anh có biết mười tám tuổi ở rất nhiều quốc gia đã có thể kết hôn sinh con rồi không?"
"Cái này... Tôi chưa từng chú ý."
Phong Quang tức đến không còn lời gì để nói.
Bỗng nhiên trời dày đặc mây đen, hạt mưa rơi xuống lớn như hạt đậu, đạo diễn vội vàng kêu nhân viên công tác bắt đầu thu dọn thiết bị.
Phong Quang bắt lấy tay Đoạn Mộ chạy tới phía dưới một mái hiên.
Tuy nói chạy nhanh, nhưng quần áo và tóc cô vẫn bị dính mưa không ít chút nào, lại nhìn sang Đoạn Mộ, quần áo hắn cũng hơi ướt. Thời tiết mùa hè chính là như vậy, luôn thay đổi rất nhanh.
Cô cười hì hì hỏi hắn,"Làm sao bây giờ? Có vẻ hôm nay các anh sẽ phải kết thúc công việc trước thời gian."
"Có lẽ không bao lâu nữa, mưa sẽ ngừng."
Một tia chớp sáng lên, chia không trung u ám thành hai mảng .
Bạn cần đăng nhập để bình luận