Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 16: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 16: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 16: Công lược ảnh đế hết thời
Phong Quang không biết được hắn nói mình kỳ lạ là tốt hay không tốt, nhưng nói cho cùng, cô cảm thấy như vậy vẫn tốt hơn so với việc hắn coi mình như người xa lạ. Cô lại cẩn thận nhìn hắn,"Vậy anh có đồng ý cho tôi ở lại không?"
"Cô Hạ đã mua cả chung cư này, tôi có quyền đuổi được cô Hạ sao?"
Đoạn Mộ cười,"Đợi mưa tạnh thì cô Hạ đi cũng được."
Nói xong, hắn đóng cửa lại.
Phong Quang lập tức vui vẻ trong lòng, cô định lao về phía sô pha liền bị hắn kéo tay lại, vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt mang ý cười của hắn,"Trên đất có mảnh thủy tinh, cần thận một chút."
"Ừm..."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới chú ý tới cái ly rơi vỡ trên mặt đất. Đoạn Mộ nắm tay cô đi vòng qua những mảnh nhỏ trên mặt đất. Hắn để cô ngồi trước trên sô pha, còn mình thì lấy đồ dọn sạch thủy tỉnh trên đất.
Phong Quang nhìn người đàn ông đang dọn dẹp trước mặt mình, không biết tại sao, cô lại đột nhiên cảm thấy, nói không chừng người đàn ông này cực kỳ giỏi việc nhà, đây đúng là đặc điểm tốt được ưu tiên, vì thế, cô cũng ngồi xuống trước mặt hắn. Đoạn Mộ vừa nâng mắt đã thấy dáng vẻ cô chống cằm yên lặng nhìn mình, hắn mỉm cười.
"Nếu Cô Hạ nhàm chán thì có thể xem TV"
"Anh đẹp hơn TV nhiều."
Cô nhếch miệng cười, giọng nói đặc biệt ngọt ngào.
Đoạn Mộ không nói gì thêm, tiếp tục dọn dẹp mảnh vỡ. Thình lình, ngoài trời lại có một tia chớp xẹt qua, không lâu sau chính là một tiếng sấm vang dội.
Tay hắn được một bàn tay trắng nõn khác nắm lấy, bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của cô,"A Mộ ngoan nào, chỉ là sét đánh mà thôi, đã có tôi ở đây rồi."
Hắn dường như đã khựng lại một giây, tiếp theo liền cười khẽ,"Cô Hạ, tôi không phải trẻ con."
"Người thích anh sẽ luôn yêu thương anh như yêu thương một đứa trẻ."
Trong lời cô nói, dường như nhân vật đã đảo ngược lại, nói chung, thường thì nam giới mới có thể yêu chiều bạn gái mình như một đứa trẻ chứ?
Hắn biết nếu như phản bác lại thì đề tài chắc chắn sẽ bị cô làm lệch hướng đi, cho nên Đoạn Mộ không nói tiếp những lời này, ngược lại còn tốt tính nói:
"Hôm nay cô Hạ có thể tới đây, tôi rất kinh ngạc, nhưng cũng cực kỳ cảm kích."
"Nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy ngày mai anh ăn cơm cùng tôi nhé."
Cô không chút khách khí mà đưa ra điều kiện. Đối mặt với người đàn ông như Đoạn Mộ, nếu nói chuyện ẩn ý vòng vo thì nhất định hắn sẽ giả bộ như không biết, chỉ trực tiếp tấn công mới có thể khiến hắn không thể tránh được vấn đề này.
Đoạn Mộ rũ mắt cười, tựa như gió xuân thổi nhẹ, hơi lộ ra vẻ ấm áp,"Sao cô Hạ luôn thích mời người ta ăn cơm thế?'
"Tôi không thích mời người ta ăn cơm, tôi chỉ thích mời anh ăn cơm thôi."
Phong Quang lại đến gần một bước, ngẩng đầu nhìn hắn thật chăm chú, trong đôi mắt ấy vẻ vui mừng lộ rõ,"Đoạn Mộ, tôi thích anh."
Giọng hắn không hề dao động,"Chúng ta mới quen biết không lâu lắm, cô Hạ cũng hoàn toàn không hiểu tôi."
"Nói cũng phải... Chẳng qua Đoạn Mộ à, từ trước đến nay anh đều không cho người khác cơ hội để hiểu anh."
Đầu tiên cô nhíu mày, nhưng chỉ một lát sau lại cười vui vẻ,"Nhưng không sao, tôi thích anh thì chính là thích, tuy đúng là tôi không hiểu anh, nhưng tôi đã chuẩn bị tốt, nếu thích anh thì cũng phải thích tất cả khuyết điểm của anh."
Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, mưa dường như càng lúc càng nặng hạt.
Giọng nói của cô lại vang lên dõng dạc trong phòng,"Không chỉ có ngày mưa, tôi còn muốn có thể ở bên anh mỗi ngày."
"Nếu tôi từ chối thì sao?" Mắt hắn mang ý cười, sạch sẽ đến mức không thể nhìn ra cảm xúc nào khác được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận