Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 23: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 23: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 23: Công lược ảnh đế hết thời
Phong Quang chợt cảm thấy như mình hơi làm quá, Đoạn Mộ là diễn viên, so với những người hết diễn cảnh hôn lại diễn cảnh giường chiếu kia, hắn đã tốt hơn quá nhiều.
Cô dựa vào ngực hắn, có vẻ như đã từ bỏ việc băn khoăn vấn đề này, cô thích câu nói kia của hắn, người cô đang chạm vào mới là hắn chân thật.
Là sự chân thật mà hắn tự nguyện để cô thấy.
Rõ ràng là cô muốn kéo gần quan hệ nên hẹn hắn ăn cơm, kết quả là quan hệ thật sự có đột phá, nhưng cơm lại ăn không vào, Đoạn Mộ nhìn cô cầm ly rượu vang đỏ một ngụm uống cạn liền nhướng mày, đè lại tay cô,"Tôi nhớ rõ em không thích uống rượu mà."
Vào lần trước bọn họ ăn cơm, cô không hề động đến ly rượu vang đỏ trước mặt. Phong Quang nhấp môi nói:
"Anh đừng cản em, hôm nay em có chút vui vẻ, lại có chút không vui."
"Vậy Phong Quang vui vẻ điểm nào, lại không vui điểm nào thế
Cô ngước mắt nhìn hắn,"Em vui vẻ là vì em cảm thấy dường như anh có thích em một tí xíu..."
"Một tí xíu..."
Ba chữ này khiến hắn lại cười khẽ một tiếng.
Phong Quang lại nói:
"Em không vui cũng vì dường như anh chỉ thích em một tí xíu như vậy."
Khóe mắt hắn hơi nheo lại, khẽ cười nói:
"Vì sao lại cảm thấy thế?"
"Anh hôn em, còn ôm em nữa, chỉ là anh chưa từng nói, quan hệ hiện tại của chúng ta rốt cuộc là gì?"
Cô nhấp môi, khuôn mặt đỏ hồng, đây là say. Đối với cồn, cô luôn không chống đỡ được, nhưng cồn cũng chính là thứ có thể thật sự khiến người ta thêm can đảm.
Đoạn Mộ giơ tay, ngón tay hắn khẽ chọc khuôn mặt mềm mại của cô, hắn cười hỏi:
"Vậy Phong Quang nói xem, tôi phải nói quan hệ của chúng ta là gì thì em mới cảm thấy vui vẻ?"
"Anh... Anh là bạn trai em..."
Đâi mắt câ lai Cười. eona thành hình trăng non đáng vêu: đôi †av vàng lên cổ hắn, vươn người lên hôn cằm hắn một cái,"Trước hết làm bạn trai em, rồi trở thành chồng em, sau đó lại làm cha của con em, như vậy em liền cực kỳ vui vẻ."
"Hóa ra Phong Quang đến với tôi vì mục đích kết hôn?"
"Đúng vậy nha, nếu không chẳng lẽ em yêu đương với anh chỉ để về sau chia tay chắc?
Đoạn Mộ buồn rầu nói:
"Hai loại trước thì tôi có thể làm được, nhưng là cái cuối cùng... dường như có chút khó khăn."
"Đoạn Mộ, anh không thể sinh con sao?"
Cô lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa.
Hắn cười,"Đương nhiên tôi không thể sinh con."
"Anh không thể sinh..."
Cô khẽ nhíu mi, lại rất nhanh cười nói:
"Vậy chúng ta liền không sinh nữa, về sau nhận nuôi một đứa con cũng được."
Đoạn Mộ cười thành tiếng,"Tôi không phải phụ nữ, dĩ nhiên không thể sinh con được."
"Vậy anh nói thế rốt cuộc có ý gì?"
Cô không vui nhìn hắn, luôn cảm thấy hắn lại đang đùa mình.
Hắn khựng lại một giây, chậm rãi nói:
"Có đôi khi, đứa con không phải là kết tinh tình yêu của cha mẹ, mà chỉ là quỷ đòi nợ đối với cha mẹ thôi."
"Không hiểu..."
Cô choáng váng lắc đầu.
"Phong Quang, có một số người không có tư cách làm cha mẹ."
Tay hắn đặt trên gáy cô, để gương mặt cô dán lên ngực mình. Hắn ôm cô, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thấy cửa kính phản chiếu lại bóng dáng của mình. Chỉ là hiện giờ, vì trong lòng hắn đang ôm một người mà vẻ tươi cười trên khóe môi hắn dường như càng thêm chân thật.
"Con cái cũng đâu phải là đồ vật thiết yếu trong cuộc sống hàng ngày, chẳng phải sao?"
"Đoạn Mộ, con cái không phải là đồ vật."
Phong Quang không vui nhíu mày,"Em không thích cách nói của anh." "Phong Quang không thích, vậy tôi liền không nói."
"Nhưng mà."
Cô ngồi thẳng người, đưa hai tay ôm lấy mặt hắn,"Đoạn Mộ đẹp như vậy, con của chúng ta nhất định cũng là đẹp nhất
Bạn cần đăng nhập để bình luận