Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 37: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 37: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 37: Công lược ảnh đế hết thời
Khi ba người đi đến cửa thang máy, lại chợt nghe thấy tiếng thét chói tai, Phong Quang khựng lại, hoảng hốt túm lấy áo Đoạn Mộ,"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Có lẽ là nhìn thấy chuột thôi."
Đoạn Mộ nói thản nhiên. Tiếng kêu vừa phát ra là giọng của nữ, có thể nghe được sự sợ hãi nghiêm trọng bên trong, có khi đúng là thấy gián hay chuột gì đó chẳng hạn.
Nhưng khách sạn cao cấp năm sao thế này thì không thể nào để những thứ như thế xuất hiện, cho dù Phong Quang không thông minh thì cũng có thể cảm thấy lời nói kia của Đoạn Mộ có vẻ tùy ý, không chút để tâm. Đoạn Mộ vốn chính là loại người này, ngoại trừ những điều hắn quan tâm, thì đối với những sự vật xung quanh, cho dù là trời sắp sụp thì sắc mặt hắn cũng sẽ không thay đổi chút nào.
Đoạn Cao chợt nhíu mày,"Sao ba lại cảm thấy có tiếng hô giết người nhỉ?"
Phong Quang lập tức cảm thấy càng thêm âm trầm, cô co người trong lòng Đoạn Mộ, không dám nói lời nào. Nói thật, từ sau lần nhìn thấy thi thể ở khách sạn này, cô liền cảm thấy nơi này không sạch sẽ.
Xuất phát từ tinh thần trọng nghĩa, Đoạn Cao xoay người đi về hướng có giọng nói truyền ra,"Không thể mặc kệ được, nếu như thực sự có người gặp nguy hiểm, chúng ta phải đi giúp một tay."
Tuy ông bác này thoạt nhìn cực kỳ hướng nội lại không giỏi giao tiếp, nhưng không ngờ ông ta còn có lòng dũng cảm như vậy, Phong Quang giật nhẹ cà vạt của Đoạn Mộ,"Chúng ta mau đi cùng đi, nếu như ba anh xảy ra chuyện thì biết làm sao bây giờ?"
Đoạn Mộ bất đắc dĩ, chỉ đành bế cô đi theo, sức lực của hắn thật ra cũng không nhỏ, bế cô lâu như vậy mà không cảm thấy mệt.
Phong Quang vốn dĩ cũng không nặng, cô bị hắn ôm vào trong ngực thì dáng người càng trở nên nhỏ xinh. Đoạn Mộ cúi đầu nhìn cô, càng lúc càng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hắn bỗng nhiên có chút hiểu ra, vì sao một số bé gái lại thích ôm búp bê Barbie đi tới đi lui như vậy. Qua một chỗ rẽ, ở cuối hành lang, một nữ nhân viên phục vụ đang hoảng sợ ngồi bệt dưới đất.
Đoạn Cao vội vàng bước qua,"Cô gái, cô làm sao vậy?"
"Người, người, người chết..." Nhân viên phục vụ chỉ vào gian phòng mở cửa kia, sắc mặt trắng bệch, bàn ăn cô ta đầy theo cũng đỗ trên mặt đất, dao nĩa rót đầy.
Bước chân Đoạn Mộ khựng lại, hắn không ôm Phong Quang đi tới, mà xoay người để Phong Quang không nhìn thấy gian phòng cuối kia, nhưng Phong Quang đã ngửi thấy mùi máu tươi giống như ngày hôm qua vậy.
Bất chợt, sắc mặt cô cũng trắng hơn,"Đoạn Mộ..."
"Đừng sợ, có tôi ở đây."
Đoạn Mộ thấp giọng nói khẽ, không có nửa phần hứng thú xem phía sau đã xảy ra chuyện gì.
Đoạn Cao thì không giống vậy, có lẽ do viết nhiều tiểu thuyết trinh thám nên ông ta rất mẫn cảm với những chuyện kiểu này. Ông ta đi tới cửa, thấy một người phụ nữ đã chết đi, không nghỉ ngờ gì, cách chết này y hệt với người phụ nữ hôm trước.
Cho dù đã viết nhiều tiểu thuyết trinh thám kỳ bí, nhưng không có nghĩa là ông ta có thể dễ dàng tiếp nhận cảnh tượng trước mắt này. Qua một hồi lâu, Đoạn Cao bất giác đưa tay mò túi mình, không ngờ lại chợt tìm ra chiếc đi động mà ông ta tưởng rằng đã để quên mất, ông ta vội gọi điện báo án rồi bước qua an ủi nhân viên phục vụ bị hoảng sợ.
Tiếp theo, chính là chờ cảnh sát tới.
Phong Quang im lặng trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói:
"Đoạn Mộ, anh để em xuống trước đi."
"Tôi vẫn chưa mệt."
"Anh đứng lâu thì sẽ mệt."
Cô ngẩng đầu,"Em đâu phải nhẹ như lông hồng. Anh yên tâm đi, chân em cũng không đau như anh tưởng. Em có thể đứng"
"Phong Quang..."
"Đến lúc đó sẽ có thêm nhiều người, chẳng lẽ anh muốn em bị những người khác chê cười sao?"
Đoạn Mộ thở dài, chỉ có thể theo lời cô mà thả cô xuống dưới, chẳng qua là hắn lại ôm chặc lấy eo cô,"Không đứng được nữa thì nói với anh."
"Ừm." Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận