Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 42: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 42: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 42: Công lược ảnh đế hết thời
Vũ Văn hỏi thẳng vào vấn đề:
"Có phải anh quen biết tác giả Tra Vô Thử Nhân của Người chết thứ ba không?"
"Quen thì sao, không quen thì thế nào?"
Đoạn Mộ nói kiểu ba phải, không đưa ra một đáp án xác thực nào.
Vũ Văn nhíu mày lần nữa,"Anh chỉ cần nói cho tôi biết các người có quen nhau không là được."
Phong Quang không nhịn được mà hỏi:
"Vì sao anh phải hỏi vấn đề này?"
Chẳng lẽ hắn ta không phục vì bị Đoạn Mộ lấy đi kịch bản quan trọng như thế?
"Vì sao thì cô không cần quan tâm đến."
Vũ Văn nói: "Tôi chỉ cần biết Tra Vô Thử Nhân ở đâu là đủ rồi."
"Xin thứ cho tôi không thể nói với anh được."
Đoạn Mộ lịch sự từ chối,"Tra Vô Thử Nhân không muốn tiếp xúc với quá nhiều người xa lạ nên ông ấy mới luôn kín tiếng. Nếu tôi chưa đảm bảo được rằng anh Vũ Văn sẽ không xúc phạm tới ông ấy, tôi không thể nói cho anh biết ông ấy ở đâu."
Vũ Văn nắm chặt tay thành đấm "Tôi tìm ông ấy chỉ để hỏi rõ một chuyện thôi."
Đoạn Mộ nắm tay Phong Quang, vẫn im lặng không nói gì.
Vũ Văn cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn nói ra mục đích của mình,"Tôi muốn hỏi vì sao người chết trong truyện của ông ấy lại có cách chết giống cha mẹ tôi."
Một câu này của hắn ta khiến Phong Quang và Đoạn Mộ đều có chút bất ngờ.
Phong Quang nhíu mày nói:
"Tôi nhớ rõ, ba tôi đã nói với tôi rằng cha mẹ anh qua đời vì bệnh..."
"Mất vì bệnh chỉ là cái cớ để nói với bên ngoài, cha mẹ tôi... đều bị mưu sát, tình trạng giống hệt như cái chết của cha mẹ của nhân vật chính trong Người chết thứ ba..."
Nghĩ tới ký ức thống khổ kia, trong mắt Vũ Văn hiện lên vẻ hoảng sợ, hắn †a không bao diờ c©ó thể aiữ đươc bình tĩnh khi nói ra chuvên nàv Mẫi lần nói ra đều tựa như trở về năm đó vậy, hắn ta sẽ thêm một lần cảm nhận được nỗi sợ hãi khiến người ta khủng hoảng kia.
Nhiều năm qua, cảm xúc này vẫn luôn tra tấn hắn ta.
Cái chết của cha mẹ Vũ Văn thực sự khiến Phong Quang không thể tưởng tượng được, từ lần đầu tiên nhìn thấy án mạng, trong lòng cô liền biết cái gọi là cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo rồi, mà khi biết được cha mẹ Vũ Văn bị người ta mưu sát, cô không khỏi lạnh buốt sống lưng. Hiện giờ cô chỉ cảm thấy một sự hoang mang quỷ dị.
Phong Quang không khỏi ngẩng đầu nhìn Đoạn Mộ. Nói thật, cô cũng đang khó hiểu, nếu lời Vũ Văn nói là thật, thì cách giết người tàn nhẫn kia thực sự sẽ chỉ vừa khéo được Đoạn Cao viết ra thôi à?
Đoạn Mộ xoa đầu cô, hắn nhìn Vũ Văn, thở dài,"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ dẫn anh đi gặp ông ấy, nhưng ông ấy không thể nào có liên quan đến người giết cha mẹ anh được, nên tôi hy vọng đến lúc đó anh có thể giữ bình tĩnh"
"Tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng vì sao ông ấy lại viết ra cách thức gây án giống hệt thôi, không phải tôi muốn đi gây phiền toái."
Vũ Văn cố ép mình phải bình tĩnh lại. Hắn ta đã tra xét nhiều năm, hiện giờ khó khăn lắm mới tìm được chút manh mối, đương nhiên sẽ vội vàng khó kiềm nén nổi, nhưng trong lòng hắn ta cũng biết, nếu không thể khiến Đoạn Mộ yên lòng, hắn ta sẽ không thể nào gặp được tác giả kia.
Đoạn Mộ vừa đưa Phong Quang về nhà, lại không thể không lái xe đưa Vũ Văn đi một chuyến đến nơi cha mình ở. Phong Quang không vào nhà mà đòi theo lên xe, lý do của cô rất đơn giản,"Đến lúc đó nếu tên Vũ Văn này kích động đánh người, em có thể gọi người tới khống chế"
Đúng thế, cô chỉ cần gọi điện, một đám vệ sĩ áo đen sẽ lập tức lao ra.
Vũ Văn tức giận:
"Tôi không phải người hung bạo chỉ biết đánh nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận