Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 43: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 43: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 43: Công lược ảnh đế hết thời
"sồi"
Phong Quang chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn Vũ Văn ngồi sau xe, liền nháy mắt nhìn chằm chằm Đoạn Mộ.
Đoạn Mộ bất đắc dĩ cười,"Thôi được, tôi dẫn em đi cùng."
Lúc này cô mới vừa lòng cười.
Hai mươi phút sau, bọn họ tới một khu dân cư cũ. So với những tòa cao ốc bên cạnh, khu dân cư này thoạt nhìn có vẻ cực kỳ lâu năm. Với danh tiếng hiện tại của Đoạn Cao, số tiền ông ta kiếm được không hề ít, nhưng ông ta vẫn quen ở lại nhà cũ của mình. Không phải Đoạn Mộ không nghĩ tới việc mua một căn chung cư cao cấp cho ông, nhưng Đoạn Cao từ chối, ông ta nói ông ta già rồi, không thích ứng được với cách sống của người trẻ tuổi như vậy.
Đoạn Cao ở tầng bốn, mà khu nhà này lại không có thang máy, chỉ có thể đi thang bộ lên trên.
Đoạn Mộ nhìn chân Phong Quang, hắn cúi đầu nói với cô một câu:
"Em muốn chủ động phối hợp để tôi cõng em, hay muốn tôi cưỡng chế ôm em lên tầng?"
Tuy rằng để cô lựa chọn, nhưng không phải hắn đang thương lượng với cô, mà là thông báo.
Phong Quang thỏa hiệp vươn tay, ghé vào trên lưng Đoạn Mộ. Cô không muốn để thằng nhãi Vũ Văn này chế giễu, ít nhất thoải mái để Đoạn Mộ cõng thì cũng có vẻ khí thế hơn.
Vũ Văn vẫn thấp thỏm trong lòng vì sắp gặp được người có thể cho mình manh mối, kết quả là vừa thấy dáng vẻ cần người khác cõng của Phong Quang, hắn ta liền không nhịn được mà nói:
"Quả nhiên là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, đi đường một chút mà cũng phải cần người khác cõng đi?"
"Ai cần anh lo chứ. Anh ghen tị tôi được người khác cõng thì cứ nói thẳng đi."
Phong Quang trừng mắt nhìn hắn ta một cái.
Đoạn Mộ nói đơn giản:
"Phong Quang bị trật chân."
Vũ Văn sửng sốt, hắn ta thật sự không nghĩ đến điều này. Vũ Văn lại nhìn chân Dhona Ouand môêt chút auả nhiên mắt cá chân câ eưna đỏ vì bỉ trật, hắn ta bĩu môi, nhưng lại im lặng không nói gì nữa.
Rất nhanh đã đến tầng 4, Phong Quang xuống khỏi lưng Đoạn Mộ. Đoạn Mộ đỡ cô đứng vững rồi mới gõ cửa, không lâu sau, từ trong nhà truyền ra tiếng động, cửa cũng mở ra.
Đoạn Cao vừa mở cửa đã thấy nhiều người như vậy thì hơi bất ngờ, nhưng vẫn vội tránh người, lịch sự nói:
"Vào đi, vào đi."
Vào trong nhà, Phong Quang liền choáng khi thấy rất nhiều chuông gió treo khắp nơi, hộp nhạc đặt trên bàn và đám lục lạc treo trên rèm cửa nữa.
Từ cửa sổ đang mở có một trận gió thổi vào, đám lục lạc và chuông gió đều cùng rung động leng keng, âm thanh còn hết sức thanh thúy, chỉ là nếu vào buổi tối... cô nhất định sẽ sợ hãi cực kỳ.
"Đây là cha tôi, cũng là Tra Vô Thử Nhân."
Đoạn Mộ giới thiệu với Vũ Văn trước, rồi lại nhìn về phía Đoạn Cao,"Ba, người này là Vũ Văn, hôm nay anh ta đến vì có chuyện muốn hỏi ba một chút."
Đối với chuyện Đoạn Mộ là con trai của Tra Vô Thử Nhân, Vũ Văn cũng chỉ sửng sốt một lát, hắn ta vẫn không quên chính sự mà tiến lên trực tiếp hỏi Đoạn Cao:
"Ông Đoạn, tôi muốn hỏi vì sao trong tác phẩm của ông lại xuất hiện phương pháp giết người ly kỳ như việc người chết bị treo ngược trên thang chữ A để lấy máu?"
"Cái này."
Nghe câu hỏi đó, Đoạn Cao liền khó tránh khỏi nhớ tới hiện trường án mạng mà mình nhìn thấy kia, ông ta do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói:
"Khi tôi viết những tình tiết có liên quan đến hiện trường phạm tội thì đều tìm đọc những cuốn sách hay những câu chuyện kỳ lạ để tìm kiếm linh cảm. Thực ra loại phương thức giết người như treo ngược nạn nhân trên thang chữ A để lấy máu, ngay từ đầu lại không phải dùng để giết người... Không rõ mọi người có biết không, khi đồ tể giết heo thì thường treo ngược con heo trên giá rồi dùng dao cắt mạch máu trên cổ heo, phía dưới chính là chậu để hứng máu. Linh cảm của tôi đã xuất phát từ chính điều này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận