Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 46: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 46: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 46: Công lược ảnh đế hết thời
Ủy lực của cú điện thoại này từ Diêu Phong không khác gì một quả bom lớn, Phong Quang hoài nghỉ không biết liệu có phải mình đã nghe nhầm hay không.
Cô không dám chắc mà hỏi:
"Anh nói... Đoạn Mộ bị cảnh sát dẫn đi vì bị nghi ngờ liên quan đến tội danh mưu sát?"
"Tôi biết cô Hạ nhất định khó có thể tin được chuyện này, nhưng sự thật đúng là như vậy."
Diêu Phong lo lắng nói:
"Hiện tại truyền thông còn chưa nghe ngóng được tin này, nhưng tôi cũng không biết có thể áp xuống được bao lâu. Một khi chuyện này bị truyền đi, thì đến lúc Đoạn Mộ được thả ra ngoài, tiền đồ của cậu ấy cũng sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại."
Trong giới giải trí chính là như vậy, đám phóng viên truyền thông sẽ không quan tâm chuyện về bạn là thật hay giả, người xem cũng sẽ không đi chứng thực xem thật giả thế nào, chỉ cần bạn gánh tiếng xấu trên lưng, thì tiếng xấu đó sẽ theo bạn suốt đời, hơn nữa còn vĩnh viễn bị những người không thích bạn lôi ra bàn tán.
Phong Quang biết hiện tại không phải là lúc hỏi nguyên nhân, cô trực tiếp hỏi:
"Có phải Đoạn Mộ bị dẫn vào cục cảnh sát rồi không?"
"Phải, hiện giờ tôi đang ở cửa cục cảnh sát."
"Được, anh chờ tôi."
Phong Quang cúp máy, cô trực tiếp ra khỏi cửa, chờ đến khi tới cục cảnh sát thì đã sắp tới giờ ăn trưa. Cô vừa liếc mắt đã thấy Diêu Phong đang đứng ngoài cửa, có vẻ cực kỳ tiều tụy.
Diêu Phong nhìn thấy cô thì giống như gặp được cứu tỉnh vậy, anh ta bước đến,"Cô Hạ, rốt cuộc cô cũng tới rồi."
"Cứ vào trong đi rồi nói."
Phong Quang đẩy cửa di vào cục cảnh sát, Diêu Phong vội vàng theo sau cô.
Ngay trên đường đi, Phong Quang đã nhờ thư ký của ba gọi điện cho người ở cục cảnh sát. Đối mặt với vị đại tiểu thư khó thu phục như vậy, cục cảnh sát liền giống như chối tội mà phái ra một người dễ sai bảo nhất để tiếp đón cô. Đương nhiên, kẻ đáng thương này chính là Ngô Sâm "ma mới".
Ngô Sâm mang vẻ mặt đầy tươi cười đi tới,"Ai da, đây chẳng phải là cô Hạ sao? Chúng ta lại gặp mặt."
"Đừng pha trò với tôi."
Tục ngữ nói duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, nhưng hiện tại cô không hề có suy nghĩ đó, Phong Quang đi thẳng vào vấn đề mà hỏi:
"Đoạn Mộ đâu?"
"Cái này..."
Ngô Sâm mất tự nhiên mỉm cười,"Nếu là người bị tình nghỉ vì tội mưu sát, thì trước khi anh ta rửa sạch được tội danh, đương nhiên chỉ có thể bị cục cảnh sát chúng tôi bắt giữ."
"Đoạn Mộ không thể nào giết người được."
"Cô Hạ, lời này không phải do cô định đoạt."
Ngô Sâm thở dài,"Tôi cũng cảm thấy anh Đoạn không phải là tội phạm giết người, nhưng trước nhiều chứng cứ như vậy... Chúng ta cũng không thể thay đổi sự thật theo ý muốn của mình."
Phong Quang cười,"Chứng cứ? Các anh tìm được chúng cứ gì?"
"Cô Hạ, vốn dĩ khi cục cảnh sát chúng tôi phá án thì không nên để người ngoài biết nhiều chỉ tiết như vậy, nhưng tôi cũng biết, nếu cô không thấy chứng cứ thực sự thì nhất định sẽ không bỏ qua. Cô đợi một chút, để tôi đi hỏi thầy tôi, tranh thủ giúp cô tự mình xem chứng cứ."
Nói xong, Ngô Sâm liền đi tới bên kia, nói chuyện với một người đàn ông trung niên.
Diêu Phong nhỏ giọng nói:
"Cảnh sát Ngô này có thể tin được không?"
"Mặc kệ anh ta có đáng tin hay không, hôm nay tôi nhất định phải gặp được Đoạn Mộ."
Vẻ mặt Phong Quang kiên định. Nếu cô đã tới nơi này, vậy chắc chắn sẽ không thể nào bỏ mặc Đoạn Mộ.
Chỉ chốc lát sau, Ngô Sâm lại quay về,"Mời hai vị theo tôi đến chỗ này, tôi sẽ dẫn các vị đi xem chứng cứ."
Nói thật, những đặc quyền đó của Phong Quang toàn bộ đều là nhờ gia thế của cô mới có được, ví dụ như việc xem chứng cứ này, thông thường đều phải đợi đến khi xét xử trên toà án mới có thể đưa ra cho những người khác xem, nhưng chính vì cô họ Hạ, nên nếu muốn cô không
Bạn cần đăng nhập để bình luận