Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 54: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 54: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 54: Công lược ảnh đế hết thời
Phong Quang thấy chiếc thang chữ A được đặt gần đó, cô hơi co rúm người lại, không dám tin mà nói:
"Hóa ra ông mới là hung thủ giết người thực sự!"
"Giết người?"
Đoạn Cao lắc đầu,"Không không không, những kẻ tôi giết đều không phải là người, bọn họ chỉ là súc sinh mà thôi. Bởi vì có những người phụ nữ như vậy, nên xã hội bây giờ mới trở nên vẩn đục không chịu nổi. Tôi đang vì sự tiến bộ của xã hội mà tiến hành việc dọn dẹp cần thiết."
Phong Quang thử giật mạnh tay chân, nhưng không thoát được khỏi dây thừng đang trói chặt, cô cắn răng,"Sao ông có thể là hung thủ của tất cả những vụ đó? Rõ ràng... Rõ ràng Đoạn Mộ mới là hung thủ giết người!"
"Đoạn Mộ à, hắn là một đứa bé ngoan, sao có thể giết người được chứ?"
Đoạn Cao đứng lên, đi tới trước mặt Phong Quang, ông ta cười ôn hòa,"Hắn bị bắt vào nhà giam đương nhiên là vì... Tôi để hắn đi gánh tội thay."
"Chuyện này là không thể. Sao hắn phải gánh tội thay ông, cho dù ông là cha hắn, nhưng nếu ông giết nhiều người như vậy..."
"Đương nhiên là hắn không thể chấp nhận. Nhưng cũng có ích gì đâu? Chỉ cần tôi muốn, hắn sẽ phải dựa theo mệnh lệnh của tôi mà làm."
Đoạn Cao khẽ gảy lục lạc trên tấm rèm, tâm tình vui vẻ mà nói:
"Không có ai là tôi không thể khống chế."
"Ông nói vậy rốt cuộc có ý gì?"
"Rất đơn giản, chỉ cần tôi thôi miên là có thể khống chế bất cứ kẻ nào."
Đoạn Cao sung sướng nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt càng sâu thêm, hiện ra một chút âm trầm "Tôi là thần của thế giới này, không có ai là tôi không thể khống chế."
Phong Quang sửng sốt một lát,"Thôi miên... Chẳng lẽ mỗi lần Đoạn Mộ xuất hiện ở hiện trường phạm tội, và cả phim điện ảnh mà hắn nhận quay..."
"Cô rất thông minh. Hắn xuất hiện ở hiện trường án mạng là vì tôi đã tạo ra ám chỉ trong đầu óc hắn, chỉ cần tới lúc thì hắn sẽ tự nhiên xuất hiện tại hiện trường. Còn việc tôi để hắn nhận vai chính trong phim điện ảnh... hắn thật sự đã rất cảm kích tôi, cho rằng tôi muốn giúp cho sự nghiệp của hắn. Đáng tiếc, tôi làm vậy chỉ vì muốn tăng mạnh ký ức giả trong đầu óc hắn, khiến hắn tưởng đó là sự thật mà thôi."
Ông ta muốn để Đoạn Mộ nhớ rõ tất cả lời thoại trong sách, như vậy hắn mới có cảm giác quen thuộc trong ký ức mà thực sự tin tưởng chính bản thân đã giết người. Khi đó hiệu quả thôi miên của Đoạn Cao sẽ đạt được mức độ lớn nhất.
Đoạn Mộ sẽ không chút hoài nghỉ rằng kỳ thật hắn chưa từng giết bất cứ kẻ nào.
Phong Quang im lặng một lúc lâu, không thể hiểu được mà hỏi:
"Hắn là con của ông, sao ông có thể phát rồ mà bắt hắn đi gánh tội thay như vậy?"
"Hắn là con tôi à, chẳng qua cũng chỉ là nhận nuôi thôi."
Đoạn Cao tùy ý nói:
"Ngần ấy năm qua, hắn thật sự cũng rất nghe lời, mắng không cãi lại, đánh không đánh trả, còn cung cấp cho tôi nhiều linh cảm sáng tác như vậy. Nhưng hắn nói... hắn muốn kết hôn với cô, về sau chỉ sợ sẽ không thể thường xuyên tới thăm tôi được. Hơn nữa hắn còn muốn rời khỏi giới giải trí, như vậy thì làm sao được đây? Không có hắn, ngay cả một chữ tôi cũng không thể viết ra. Mà cô nói xem, nếu hắn rời khỏi giới giải trí, không còn tiếp tục làm minh tinh, nhỡ hắn lại bắt đầu viết sách thì làm sao bây giờ? Không có ai hiểu rõ tài hoa của hắn hơn tôi cả, tôi rất rõ ràng, một khi hắn bắt đầu sáng tác, hắn sẽ có thể vượt qua tôi rất nhanh."
"Cho nên..."
Vẻ tươi cười của Đoạn Cao trở nên lạnh lẽo,"Không thể để hắn sống được."
Phong Quang run rẩy hỏi:
"Chính vì lý do này... nên ông mới đi giết người, rồi khiến hắn gánh tội thay?"
Cho dù là thôi miên, cũng không thể khiến người bị thôi miên làm những chuyện vượt qua điểm mấu chốt, vì thế Đoạn Cao chỉ có thể tự mình động thủ rồi để Đoạn Mộ tới gánh tội thay.
"Vinh quang của một vị thần không thể bị xâm phạm đến, đây không phải là lý do đơn giản."
Đoạn Cao tự coi bản thân là thần, không chỉ là thần sáng tạo trong khi sáng tác, mà là... thần Sáng Thế của toàn bộ thế giới này.
Ông ta thật sự đã phát điên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận