Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 56: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 56: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 56: Công lược ảnh đế hết thời
Ban đêm vắng vẻ.
Bước ra từ tiệm thuốc, Ngô Sâm cầm theo một chiếc túi lên xe, anh ta đóng cửa xe, lại nhìn về phía Phong Quang ngồi bên cạnh, đưa túi thuốc cho cô,"Những thuốc này rất có ích với vết trầy da, người của cục cảnh sát chúng tôi bị thương đều dùng loại thuốc này. Cả tay và chân cô đều bị thương, thoa cái này sẽ nhanh khỏi."
"Cảm ơn."
Phong Quang nhận thuốc nhưng không vội vã bôi lên vết thương, cô quan tâm hỏi:
"Có phải bắt được Đoạn Cao rồi, các anh sẽ có thể lập tức thả Đoạn Mộ ra không?"
"Cái này... vẫn cần một chút thời gian, phải làm theo thủ tục chứ không thể cứ thế trực tiếp thả người ra ngoài."
Ngô Sâm có chút khó xử nói, cục cảnh sát bắt người nhưng lại không thể tùy tiện thả người ra, bất kể là lĩnh vực nào, làm chuyện gì cũng đều phải theo trình tự.
Phong Quang nhíu mày hỏi:
"Vậy khi nào các anh mới có thể thả Đoạn Mộ? Anh ấy không có tội, dựa vào cái gì mà tiếp tục giam anh ấy?"
"Cô Hạ cứ yên tâm, anh Đoạn không có tội, nhất định anh ấy sẽ được thả. Hiện giờ lãnh đạo của chúng tôi đang triệu tập hội nghị khẩn cấp, tôi nghĩ không đến hai ba tiếng đồng hồ nữa là anh ấy có thể ra ngoài."
"Hai ba tiếng đồng hồ."
Phong Quang lấy di động nhìn thời gian, hiện tại là 12 giờ 4 phút,"Chỉ có khoảng 22 tiếng đồng hồ..."
Ngô Sâm khựng lại, anh ta không đành lòng mà an ủi cô,"Kỳ thật cô có thể không cần nhớ lời Đoạn Cao nói như vây, ông ta chỉ cố ý nói thế để khiến cô sốt ruột trong lòng thôi. Thôi miên gì chứ, sao có thể tà ác như ông ta nói được."
"Anh không hiểu được đâu."
Phong Quang cúi đầu, nắm chặt túi trong tay.
Bởi vì để ý, cho nên mới hoảng hốt trong lòng như vậy, thà rằng tin là có, chứ không thể tin là không, cho dù là một người theo thuyết vô thần, khi đối mặt với chuyện quan trọng xảy ra, người đó cũng sẽ không nhịn được mà xin ông trời cho kỳ tích xuất hiện.
Nếu như không để bụng thì cô cũng chẳng cần nghĩ ngợi làm gì. Ngô Sâm chưa từng yêu đương với ai, chỉ từng có một năm yêu thầm lớp trưởng, kết quả là lớp trưởng chỉ chơi cùng lớp phó học tập có thành tích tốt nhất mà thôi, chưa từng liếc mặt nhìn kẻ học làng nhàng như anh ta một cái. Từ lúc đó trở đi, anh ta liền hiểu rõ cái gì là người chia theo nhóm. Có thể thấy, một cảnh sát nhỏ như anh ta và đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị chính là người ở hai thế giới khác nhau, không ngờ bọn họ lại có thể hợp tác với nhau đi bắt một tội phạm giết người.
Tuy rằng Phong Quang là vì người cô thích, mà anh ta... Đợi đã.
Ngô Sâm nhíu mày, sao anh ta lại đột nhiên nói muốn điều tra án này vậy?
"Này, rốt cuộc anh có đi cục cảnh sát hay không thế?"
Phong Quang thấy anh ta mãi mà không lái xe, liền không nhịn được mà nói:
"Nếu anh không đi, tôi sẽ gọi tài xế của tôi lái xe chở tôi đến đó."
"Đi đi đi!" Ngô Sâm xua xua tay, lập tức mở máy xe.
Xe cảnh sát áp giải Đoạn Cao đã về tới cục cảnh sát. Đương nhiên có đồng nghiệp trêu chọc Ngô Sâm lập công cũng có đồng nghiệp trêu chọc anh ta nhàn hạ nghỉ ngơi mà để Hạ đại tiểu thư không phải nhân viên chính phủ phải làm mồi, anh ta cứ chờ bị xử phạt đi.
Nhưng bất kể là trêu chọc thế nào. Ngô Sâm cũng cảm thấy, có thể bắt được hung thủ chân chính, cứu người vô tội ra thì chính là một chuyện tốt lớn bằng trời.
Xuống xe tại cục cảnh sát, Ngô Sâm dẫn Phong Quang đến chỗ ngồi làm việc của mình, anh ta nói:
"Trước hết cô cứ ngồi chỗ này một lát đi, thầy tôi còn đang mở họp. Cô nghĩ ngơi một chút, tôi đi làm thủ tục, anh Đoạn vừa ra ngoài thì tôi sẽ tập tức dẫn anh ấy đến đây gặp cô."
"Được."
Phong Quang nhìn nhóm cảnh sát trẻ tuổi xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, thật ra lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm,
"Cảnh sát Ngô, cảm ơn anh"
Bạn cần đăng nhập để bình luận