Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 6 - Chương 5: Công lược độc y thánh quân

Quyển 6 - Chương 5: Công lược độc y thánh quânQuyển 6 - Chương 5: Công lược độc y thánh quân
"Hạ tiểu thư, Thanh Ngọc là nam nhỉ chân chính."
Tiết Nhiễm không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy. Vấn đề này Thanh Ngọc đang ngồi cách đó không xa cũng nghe thấy, cậu ta ngẩng đầu:
"Sư phụ, người đừng để ý cô ta, cô ta có mưu đồ bất chính với người đó."
"Khu..."
Tiết Nhiễm nắm tay che trước môi, họ nhẹ một tiếng:
"Thanh Ngọc, không thể nói năng linh tinh. Hạ tiểu thư, Thanh Ngọc còn nhỏ, mong tiểu thư hiểu cho."
"Cậu ta nói cũng không sai mà."
Phong Quang thừa nhận một cách thoải mái:
"Quả thực ta có mưu đồ bất chính với ngài."
Tiết Nhiễm: "..."
Bỏ lại Tiết Nhiễm đang không biết nên ứng đối như thế nào, Phong Quang đi về phía Thanh Ngọc ngồi xuống vỗ vai cậu:
"Tiểu Thanh Ngọc, nể tình cậu vất vả sắc thuốc cho ta, ta sẽ không tính toán chuyện cậu bóc mẽ lời trong lòng của ta ra nữa."
"Không biết xấu hổ."
Thanh Ngọc hất tay cô ra, ánh mắt khinh bỉ.
"Có những lúc không biết xấu hổ cũng là một loại tài năng, cậu không biết à? Nghĩ mà xem, nếu trên thế giới này ai cũng có lòng sĩ diện, không bỏ được thể diện, vậy thế giới sẽ nhiều chó độc thân lắm!"
Mặc dù chưa từng nghe từ "chó độc thân" kỳ quái này bao giờ nhưng Thanh Ngọc thông minh đoán ra ý nghĩa của nó qua hai chữ "độc thân".
Cậu ta chưa từng gặp nữ nhân nào da mặt dày như Phong Quang, mà thực ra cậu ta căn bản cũng chẳng gặp được nhiều nữ giới lắm.
"Ta không chấp nhận người làm sư nương của ta."
Cậu ta nói như tuyên bố, ném quạt sang bên, lấy miếng vải lót bưng niêu thuốc, đổ nước thuốc vào bát, sau đó nhét bát thuốc cho Phong Quang:
"Thuốc của ngươi!"
Phong Quang bưng bát thuốc lên, lắc đầu nhìn bóng lưng Thanh Ngọc "Ta cảm thấy thằng nhóc Thanh Ngọc này càng ngày càng đáng yêu rồi đấy... A! Nóng quá!"
Sực nhớ ra bát thuốc trong tay mình vừa mới ra lò, tay cô bị nóng đến mức vô thức thả tay vứt bát ra đất may mà Tiết Nhiễm nhanh mắt nhanh tay lấy lại chiếc bát từ trong tay cô.
"Tay tai"
Cô không ngừng thổi mạnh vào đôi bàn tay đang bị nóng đỏ lên. Trước giờ cô rất sợ đau, da cô luôn mẫn cảm, lại thêm những năm này sống trong nhung lụa chiều chuộng, thế nên cảm giác đau đớn của cô thường lớn hơn rất nhiều so với những người khác.
Tiết Nhiễm thấy cô đau quá bèn tháo miếng ngọc bội đeo bên hông xuống đưa cho cô:
"Đây là hàn ngọc, mát lạnh như băng, tiểu thư nắm một lát sẽ dễ chịu hơn."
Phong Quang vội vàng nắm lấy miếng ngọc, cảm giác mát lạnh khiến cô thoải mái thở phào một hơi:
"May mà có bảo bối này của ngài."
"Không được nói sư phụ ta là bảo bối!"
Thanh Ngọc vừa dọn đồ xong, nghe thấy câu nói kia bèn gào lên đầy tức giận.
Mặt Tiết Nhiễm lập tức nóng bừng:
"Thanh Ngọc, ý của Hạ tiểu thư không phải như thế..."
Phong Quang cười gian:
"Thực ra có thể hiểu thành ý của Thanh Ngọc, cũng không sai đâu."
Tiết Nhiễm giơ tay đỡ trán, càng nói càng làm khó hắn rồi. Cô tỏ vẻ đáng thương nói:
"Tiết thân y, ta sợ nóng hay là ngài đút cho ta uống đi."
Tiết Nhiễm dùng nội lực làm giảm nhiệt độ thuốc, đưa cho cô:
"Hạ tiểu thư, bây giờ không nóng nữa rồi."
Phong Quang vươn tay chạm nhẹ vào bát thuốc mang tính thăm dò, rõ là đã nguội nhưng cô vẫn thản nhiên nói dối:
"Vẫn nóng lắm."
".. Vậy để ta giảm thêm nhiệt độ thuốc."
"Nhưng thuốc bị nguội liệu có ảnh hưởng đến hiệu quả chữa trị "Cái này..."
Thanh Ngọc thấy sư phụ mình có dấu hiệu mủi lòng bèn nhanh chóng lấy bánh hoa quế ra bảo:
"Thuốc bị nguội có ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc hay không ta không biết, ta chỉ biết rằng nếu tiếp tục không uống thuốc, chiếc bánh này sẽ bị ném đi."
Phong Quang nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi giỏi lắm!"
Cô hít sâu một hơi, cướp lấy bát thuốc trong tay Tiết Nhiễm, nhắm chặt mắt uống một ngụm hết sạch, sau đó vươn tay ra trước mặt Thanh Ngọc. Thanh Ngọc hừ lạnh, đưa bánh hoa quế cho cô.
Phong Quang cắn một miếng bánh hoa quế, đợi vị thuốc nhạt đi, cô nói với Tiết Nhiễm:
"Tên đồ đệ này của ngài thực sự không đáng yêu chút nào."
Tiết Nhiễm không nhịn được cười:
"Chẳng phải Hạ tiểu thư vừa khen Thanh Ngọc rất đáng yêu đấy thôi?"
"Trước khác giờ khác."
Cô lầm bầm:
"Đúng là nhãi ranh, ấu trĩ."
"Kỳ kèo tính toán với một đứa trẻ như ta, ngươi còn ấu trĩ hơn."
Thanh Ngọc nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, quay người lên xe."Này, nhóc con nhà ngươi!"
Phong Quang quay đầu thấy Tiết Nhiễm đang nở một nụ cười nhẹ nhàng đến mức đốn tim cô không nhịn được hỏi:
"Ngài cười cái gì?"
"Lâu lắm rồi không thấy Thanh Ngọc có vẻ hoạt bát như thế này."
"Hả?" Tiết Nhiễm đáp:
"Gia tộc Thanh Ngọc bị Ma giáo thảm sát diệt tộc, là ta cứu nó, nhưng cũng chỉ cứu được một mình nó mà thôi. Lúc đó Thanh Ngọc mới năm tuổi mà đã chín chắn như một người trưởng thành rồi."
Phong Quang sững sờ:
"Thật không ngờ cậu ta lại gặp chuyện thương tâm như vậy..."
Trong mắt Tiết Nhiễm luôn mang theo chút buồn thương xót xa, lúc này mới có thêm sự nhẹ nhõm yên tâm: "Đều là chuyện đã qua lâu lắm rồi, giờ nhìn Thanh Ngọc đùa giỡn với tiểu thư, thật tốt quá rồi."
Thần y... Ngài xác định Thanh Ngọc đang đùa giỡn với ta mà không phải là ghét bỏ ta hả? Cô kìm nén lời phỉ nhổ trong lòng xuống. Nói không thương Thanh Ngọc là giả một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, ở thời hiện đại mới chỉ học cấp hai thôi, nhưng đã gánh mối huyết hải thâm thù. Ma giáo, Ma giáo...
Vừa nghĩ đến Ma giáo, Phong Quang đã nghĩ ngay đến nam chính Nam Cung Ly, vừa nghĩ đến Nam Cung Ly chính là Võ lâm minh chủ Dịch Vô Thương - vị hôn phu trên danh nghĩa của mình, cô đã thấy đau đầu.
Vị hôn phu lần này không giống những lần trước, là người đứng đầu của hai giới hắc bạch, dù nghĩ thế nào đi nữa, đắc tội với hắn ta thì cô cũng sẽ gặp nguy hiểm, quả nhiên... chỉ có thể hạ thủ với nữ chính mới có thể giải trừ hôn ước phiền phức này? May mà Phong Quang còn mải nghĩ ngợi nên đoạn đường tiếp theo không còn ai trêu chọc Tiết Nhiễm nữa, hắn thoải mái hơn hẳn.
Vốn dĩ hắn đã không giỏi giao tiếp với người khác, huống hồ là với một người con gái... mạnh bạo như Phong Quang. Lúc mặt trời ngả về phía Tây, bọn họ đến một thị trấn nọ. Thị trấn này mặc dù nhỏ nhưng đi trên đường phố thấy vô cùng phồn vinh. Thanh Ngọc đánh xe ngựa dừng chân trước của một khách điểm.
Tiểu nhị tinh mắt, lập tức chạy ra đón tiếp, cúi người mỉm cười, chủ động dắt ngựa đi ra chuồng ngựa để bọn họ đi vào trước. Ba người vừa vào trong, chưởng quầy đã nhiệt liệt chào đón:
"Hoan nghênh ba vị khách quan, khách quan muốn dùng bữa hay muốn thuê phòng?"
Tiết Nhiễm đáp:
"Ba gian phòng loại tốt."
"Chuyện này... Khách quan, thật không may, điểm chúng ta chỉ còn dư hai gian phòng trống thôi."
Thanh Ngọc nói:
"Sư phụ, chúng ta đi khách điểm khác."
Chưởng quầy vội bảo:
"Khách quan không biết đấy thôi, trong trận này cũng chỉ có khách điểm nhà chúng tôi mà thôi."
Phong Quang gào thét trong lòng: "Thực ra..."
Cô nhìn Tiết Nhiễm với vẻ ngượng ngùng:
"Ta và Tiết thần y một gian..."
"Sư phụ, con ngủ với người!"
Không đợi Phong Quang nói xong, Thanh Ngọc sớm phát giác ra mưu mô của cô, cậu ta vội vàng ngắt lời.
Tiết Nhiễm nói với Phong Quang:
"Hạ tiểu thư, ta với Thanh Ngọc một phòng, chúng ta trọ ở đây vậy."
"Ừ." Cô nhún vai, lườm Thanh Ngọc cháy mặt.
Thanh Ngọc cũng không chịu yếu thế trừng mắt lại.
Hai gian phòng nằm cạnh nhau, Phong Quang ngủ ở gian bên trái, Tiết Nhiễm và Thanh Ngọc ngủ ở gian bên phải.
Sau khi ăn xong ai về phòng nấy, Phong Quang mở cửa sổ ra là trông thấy người đi lại và các sạp hàng trên phố. Cô chống tay lên cửa sổ, nhìn ngắm phố phường kiểu này cũng là một việc khá thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận