Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 59: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 59: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 59: Công lược ảnh đế hết thời
"Em cũng yêu anh... Nhưng bây giờ em muốn cảm nhận anh nhiều hơn nữa."
Cô bắt lấy tay hắn đặt lên trên ngực mình, giọng hơi run rẩy,"Đoạn Mộ, anh sẽ yêu em thật tốt, có đúng không?"
Hắn đã nhận ra, tay cô đang phát run.
Ánh mắt Đoạn Mộ tối sầm, có một loại cảm giác mà hắn không thể nào khống chế được, nhưng hiện giờ hắn không kịp suy nghĩ khác, chỉ có duy nhất một chuyện mà hắn phải làm, đó chính là cố hết sức trấn an cô bé trước mặt hắn này.
Cô đang thịnh tình mời mọc hắn, hắn không cách nào cự tuyệt, chẳng phải vậy sao? Một nụ hôn cuồng nhiệt đặt lên môi cô, khác biệt hẳn những nụ hôn ôn nhu lúc trước, bàn tay hắn đặt sau lưng cô từ từ kéo khóa váy xuống, khi đè lên cô ở trên giường, hắn cắn vành tai cô nhẹ nhàng nói:
"Lúc đầu sẽ đau một chút... Nhưng anh có thể bảo đảm, anh sẽ khiến Phong Quang vui sướng rất nhanh."
Mặt cô đỏ lên, lại ôm lấy người đàn ông phía trên mình càng chặt.
Một đêm này Phong Quang giống như người bị rơi xuống nước, cô chỉ có thể ôm chặt lấy một khối gỗ trôi, chìm nổi theo khối gỗ duy nhất này, nghênh đón sóng to gió lớn hết trận này qua trận khác, mà Đoạn Mộ chính là khối gỗ trôi kia.
Có lúc cô không nhịn được mà phát ra âm thanh khiến người ta e lệ, cũng sẽ không nhịn được mà cầu thêm càng nhiều, đến tận khi một loại khoái cảm tột cùng bỗng nhiên đánh úp lại, cô bị người kia ôm chặt lấy mà hôn... Cuối cùng Phong Quang ngủ thiếp đi trong giọng nói trấn an ấm áp, bởi dù sao cô cũng đã mất đi quá nhiều sức lực.
Phong Quang vẫn luôn nói với chính mình rằng không thể ngủ quá lâu, thời gian đối với cô thực sự rất quý giá, mà khi cô một lần nữa mở mắt, tỉnh lại trong ngực người đàn ông, ý thức chỉ mơ hồ một chớp mắt, cô đã vội vàng ngồi bật dậy,"Giờ là mấy giờ?"
"Hai giờ chiều."
Một bàn tay ôm cô trở lại trên giường, đồng thời dùng một tấm chăn mỏng che đậy thân mình cô.
Hắn xoay người đè trên người cô, hôn cô thật sâu một lúc, lại dùng giọng khàn khàn mà hỏi:
"® khỏe không?" Giờ phút này cô mới ý thức được mình vẫn còn chưa mặc quần áo, mặt cô lại đỏ hồng, ánh mắt không biết phải nhìn đi đâu, cuối cùng vẫn nói:
"Còn tốt..."
Hắn nhẹ giọng cười,"Có đói bụng không?"
"Hơi hơi..."
Hắn hôn lên trán cô,"Anh đi nấu cơm, Phong Quang có thể ngủ thêm một lúc."
"Em dậy cùng anh."
"Được"
Váy của cô đã không mặc được nữa, cô chỉ có thể mặc tạm áo sơ mi của hắn thôi, nhưng bởi vì cô lùn hơn hắn không ít, nên có thể coi như váy mà mặc. Đoạn Mộ giúp cô xắn ống tay áo lên, lại nhẹ nhàng vuốt ve vết thương chưa kịp khỏi trên cánh tay cô.
Hắn dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn, ôn nhu nói:
"Đợi lát nữa anh sẽ ra ngoài mua quần áo cho Phong Quang."
"Ừm. _
Quần áo của hắn dường như cũng có mùi hương thành thục của riêng hắn vậy, cô ôm lấy mặt mình, cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Sau khi cơm nước xong, Phong Quang lại trông mong mà nhìn hắn đi ra cửa. Đoạn Mộ đang muốn đi mua quần áo cho cô chợt có ảo giác như mình đang nuôi thú cưng vậy, hắn lại ôm cô,"Anh sẽ trở lại rất nhanh"
"Được..."
Đoạn Mộ rời đi, Phong Quang nhìn cánh cửa đang đóng kia mà có chút khổ sở. Cô lẻ loi ngồi lại trên sô pha, nhàm chán trong chốc lát, cô mới nhớ ra mà nhìn di động, quả nhiên, tất cả đều là cuộc gọi và tin nhắn của ba cô. Phong Quang chỉ trả lời một câu con rất ổn liền đặt điện thoại xuống.
Cô mở TV ra thì đột nhiên thấy tin tức về việc Đoạn Mộ bị bắt, đài truyền hình nào cũng đưa tin như vậy. Cô ngẩn người, vội vàng lấy di động ra, không khác biệt gì, trên mạng cũng đều là những tin tức đó. Nghe nói người đầu tiên báo ra tin tức này chính là một phóng viên giải trí có tên Bạch Tuyết.
Đồng thời, di động của cô cũng vang lên, là Đoạn Mộ gọi đến.
"Phong Quang, anh có chút việc phải thương lượng với Diêu Phong, có thể sẽ trở về muộn một chút."
"Em hiểu... Anh không cần lo lắng cho em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận