Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 60: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 60: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 60: Công lược ảnh đế hết thời
Chuyện Diêu Phong muốn thương lượng cùng Đoạn Mộ đơn giản chính là việc tin tức Đoạn Mộ vào nhà giam bị tuồn ra ngoài, chỉ e rằng chuyện này khó mà xử lý tốt được.
Đoạn Mộ dù sao cũng là nghệ sĩ chủ chốt của công ty bọn họ, chỉ sợ lãnh đạo công ty sẽ cố tìm hắn để nói chuyện này.
Phong Quang ôm đầu gối thở dài, ngay cả TV cũng xem không vào nữa mà đếm thời gian chờ Đoạn Mộ trở về. Trong lúc cô ngây người, thời gian thực sự trôi rất nhanh, đến lúc hơn 5 giờ, chuông cửa chợt vang lên, cô chạy tới mở cửa thì lại thấy đó chỉ là nhân viên giao cơm hộp, là Đoạn Mộ đặt đến đây.
Cô không ăn gì cả, đến khi đồng hồ trên tường chỉ lúc 7 giờ, cô rốt cuộc không nhịn được mà gọi cho Đoạn Mộ, sau khi điện thoại được nhấc máy, giọng nói truyền đến lại là của Diêu Phong,"Cô Hạ, Đoạn Mộ đang bị tổng giám đốc của chúng tôi kéo đi nói chuyện, cậu ấy không tiện nghe điện thoại, cô đợi một lát rồi hãy gọi lại nhé."
"Được..."
Cô cúp điện thoại, bực bội gãi tóc.
Một người phụ nữ tri kỷ hiểu chuyện thì không nên quấy rầy người đàn ông khi anh ấy đang bàn công việc, nhưng hiện giờ cô lại đặc biệt nôn nóng. Cô nói với chính mình rằng đừng nhìn thời gian, nhưng thời gian sẽ không vì ý nguyện của cô mà ngừng lại.
Cũng không biết qua bao lâu, di động của cô rốt cuộc cũng vang lên, nhìn thấy tên Đoạn Mộ, Phong Quang kích động vươn tay, nhưng khi trên màn hình vừa hiện chữ "Đã kết nối", trong căn phòng yên tĩnh lại vang lên tiếng báo hiệu của đồng hồ. Động tác của cô bỗng nhiên dừng lại.
Di động rơi xuống trên ghế. Phong Quang đang mê man đứng lên khỏi số pha. Cô nhìn quanh bốn phía, sau khi lấy lại tỉnh thần, hoàn cảnh lạ lẫm này khiến cô cảm thấy sợ hãi, mà sau đó, khi cô phát hiện quần áo đang mặc không thuộc về mình, cô che miệng hoảng sợ mở to hai mắt.
Chỉ sửng sốt một giây, cô nghiêng ngã lão đảo chạy ra khỏi nhà. Đêm khuya gió lạnh, Phong Quang ôm cánh tay mình, hoàn cảnh xung quanh chỗ này đều hoàn toàn xa lạ với cô, cô đi chân trần trên mặt đất, không biết nên tìm ai,"Cô Hạ?"
Bước chân cô khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn rõ người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Hơn nữa ngay cả giày cũng chưa đi..."
Ngô Sâm là cảnh sát ở khu vực này, không ngờ đúng lúc đi tuần tra lại đụng phải Phong Quang, anh ta còn đang nghỉ hoặc, lại nghe thấy Phong Quang hỏi một câu:
"Anh là... bạn trai của tôi sao?"
Ngô Sâm sửng sốt một lát, anh ta chợt nhớ ra điều gì, liền vội vàng lấy di động nhìn thời gian, đã là 12 giờ 10 phút.
Không có được câu trả lời, cô lại hỏi lần nữa:
"Anh là bạn trai của tôi sao?"
Khóe miệng Ngô Sâm khẽ giật, anh ta bỗng nhiên phát hiện mình không thốt nổi một câu trả lời cho câu hỏi đó. Anh ta khẽ cắn môi, dứt khoát kéo tay Phong Quang, để cô ngồi trên ghế dài dưới tán cây trước, sau đó anh ta chỉ vào trung tâm thương mại còn chưa đóng cửa trên mặt đường phía đối diện mà nói:
"Tôi đi trước mua quần áo và giày cho em, em ngồi ở đây đừng cử động."
"Được, tôi chờ anh trở về."
Cô mỉm cười ngọt ngào.
Ngô Sâm lại ngẩn ra, tiếng tim đập rối loạn nhắc nhờ anh ta rằng hiện giờ thật không ổn, anh ta cầm mũ, bực bội gãi tóc mình, chạy vội qua đường cái.
Nhưng mới vừa bước vào cửa lớn trung tâm thương mại, tiếng chuông di động của Ngô Sâm liền đột ngột vang lên, đó là một bài nhạc thiếu nhi vui vẻ. Anh ta còn chưa kịp phản ứng xem mình đã đổi lại tiếng chuông khi nào thì ánh mắt đã mất đi tiêu cự, anh ta bấm nhận điện, nói với giọng không chút cảm xúc:
"Xin chào."
"Cảnh sát Ngô, chào buổi tối."
Đoạn Mộ cất giọng thản nhiên ưu nhã, hắn cầm trên tay một chiếc túi bước đi trên đường, môi khẽ mỉm cười như có như không, chậm rãi tới gần cô gái trẻ đang ngồi dưới tán cây phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận