Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 2: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 2: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 2: Công lược hoàng đế bệnh tật
Hoàng hôn chạng vạng, một thiếu nữ mặc đồng phục học sinh đang ngồi ở ghế dài trong công viên, cô ngồi ở đây đã rất lâu rồi, ngay cả cậu bé nghịch cát ở bên cạnh cũng đều không nhịn được mà dắt tay em gái đến đây hỏi:
"Chị à, chị vẫn luôn ngồi đây làm gì thế?"
Phong Quang ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Chị đang đợi một việc."
"Chị đang đợi cái gì?"
Người hỏi chính cô bé đáng yêu bên cạnh.
"Chị đang đợi... đến lượt mình xuyên không."
Cậu bé cúi đầu nói với em gái nói:
"Đã bảo em đừng đọc nhiều ngôn tình như vậy. Em xem đi, lại một người xem ngôn tình đến hỏng cả đầu rồi."
"Dạ. ." Em gái tỏ vẻ tội nghiệp cắn môi khẽ gật đầu.
Dường như đã nhận định chắc chắn Phong Quang bị bệnh tâm thần, cậu bé liền nắm tay em gái rời khỏi đây.
Phong Quang vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, cô lấy di động ra nhìn thời gian, đã 5 rưỡi chiều, cô đã ngồi ở chỗ này hai tiếng, cũng vì Hệ thống chủ nói với cô rằng trong hôm nay cô nhất định sẽ xuyên không ở chỗ này.
Sau đó cô chờ, chờ mãi, chờ đến lúc đám trẻ đều về nhà ăn cơm, cô vẫn không chờ được hiện tượng thiên văn kỳ lạ nào có thể khiến cô xuyên không đến triều đại hư cấu kia cả.
Cô có chút không biết phải làm sao.
Chẳng qua, sau khi nhìn sang người đàn ông trẻ tuổi cầm hoa ngồi trên ghế đối diện, cô lại cảm thấy tâm lý cân bằng.
Theo cô quan sát, thời gian người đàn ông này ngồi đây còn lâu hơn cả cô, hẳn là bạn gái anh ta đã lỡ hẹn, anh ta ngồi cúi đầu một mình ở chỗ kia, thoạt nhìn cực kỳ suy sút.
Phong Quang lắc đầu, đồng cảm với người đó một phen, lại thấy ở bồn hoa bên kia, một đôi vợ chồng cao tuổi đang ngồi ở đó ngắm hoàng hôn. Cô bị nhét đầy miệng thức ăn cho chó(1).
Lập tức thu ánh mắt về. Một công viên nho nhỏ, nam nữ già trẻ đều có, những người khác nhau bởi vì những lý do khác nhau mà tụ tập ở chỗ này, cô bỗng nhiên có chút cảm xúc, chờ đến khi đã già, không biết có naười đàn ênga nào ở bên c©anh cùng mình naắm hoàng hân hav khâno. hav phải lẻ loi một mình ngồi một chỗ yên lặng ăn thức ăn cho chó.
Trời càng ngày càng tối, người ở công viên cũng dần dần rời đi, Phong Quang nhàm chán đếm thời gian, đến tận khi bầu trời bỗng nhiên tích tụ mây đen, phát ra một tiếng sấm.
Cô lập tức kích động đứng lên, thầm nhủ mình đã sắp xuyên không rồi!
Nhưng mà cô đợi một lúc lâu, chờ đến khi hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống những người khác đều vội chạy về nhà thu quần áo, cô cũng vẫn chưa được xuyên không.
Người đàn ông ngồi trên ghế đối diện nhìn thấy trời mưa cũng đứng lên dường như chuẩn bị rời khỏi, một đứa trẻ chạy vội lại đụng vào anh ta, hoa hồng đỏ trong tay anh ta không cầm chắc mà rơi xuống ở trước mặt Phong Quang. Phong Quang nhặt hoa lên, cô còn đang nghĩ muốn trả hoa lại cho người ta thì liền bất thình lình giẫm lên một vũng nước, thân thể bỗng nhiên hụt hãng như bị rơi vào giữa không trung.
Lại lần nữa mở mắt ra, tất cả xung quanh cô đều là nước, Phong Quang nghẹn một hơi, cố sức nhìn quanh bốn phía, cô dường như đã rơi xuống biển, nhưng trời biết, vừa rồi cô vốn chỉ giẫãm vào một vũng nước mà thôi!
Ngay lúc cô khó thở đến mức sắp không thể nào chịu đựng được nữa, mặt biển dường như cách cô ngày càng gần, Phong Quang không kịp nghĩ nhiều, cô cố sức di chuyển về phía trước, rốt cuộc cô vươn tay, đột nhiên tóm được thứ gì đó, ý chí cầu sinh khiến cô liều mạng bắt lấy thứ này, cuối cùng dựa vào thứ này mà trồi lên mặt nước.
"Khụ khu..."
Cô ghé vào trên bờ ho khan kịch liệt, đột nhiên mẫn cảm nhận ra không khí có chút không đúng, vừa ngẩng đầu lên, cô chỉ thấy xung quanh đều là người, mà trước mặt cô, là một thiếu niên mặc trường bảo thêu rồng màu đen, thứ cô bắt được đúng là tay hắn, mà cô... Dường như đang ở trong một cái ao hình vuông trên đài hiến tế.
Phong Quang phun ra một ngụm nước, theo bản năng cầm đóa hoa trong tay đưa đến trước mặt thiếu niên,"Quà gặp mặt nho nhỏ. Đã thất lễ rồi."
*x*wx*xx*x+*x*x*x**
(1) Bị nhét thức ăn cho chó: Chỉ việc khi đang cô đơn một mình mà thấy người ta thể hiện tình cảm nay trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận