Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 15: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 15: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 15: Công lược hoàng đế bệnh tật
Nhật Quỹ ngừng lại một chút, sắc mặt mất tự nhiên nói:
"Chức trách của ta chỉ là cung phụng Thần Long, trong tình hình nguy nan thì dành hết sức để triệu hồi Thần Nữ, cầu được quốc thái dân an. Ta có được thần lực là nhờ Thần Long ban ân, mà loại người như Phong Tuyền này... hắn trước giờ đều là kẻ vũ phu, cái gọi là vũ phu có nghĩa..."
"Ngươi cứ nói thẳng là ngoại trừ cầu Thần bái Phật thì ngươi chẳng có tác dụng gì đi cho xong."
Phong Quang ngắt lời đang thao thao bất tuyệt của hắn. Tên Nhật Quỹ này có chút cổ hủ, đây không phải là lần đầu tiên cô cảm giác được, tuy hắn cho rằng bản thân là người giữ thần chức thì cao quý hơn so với đám vũ phu, nhưng cũng không đến nỗi luôn miệng nhắc cái gì mà "chi, hồ, giả, dã(1)".
Nhật Quỹ trầm mặc trong chốc lát, dường như không tìm ra được lời gì để phản bác.
Phong Quang khoanh tay nhìn hắn,"Được rồi, vậy ngươi ở chỗ này canh cổng cho tốt đi, ta đến phòng bếp làm việc."
Cô liền xoay người đi, thật sự đến phòng bếp. Phong Quang coi trọng công việc ở phòng bếp dĩ nhiên không phải vì cô thích mùi vị củi lửa, mà là để trong lúc làm việc thì cô sẽ có thể tranh thủ ăn được nhiều thứ tốt.
Đại nương phòng bếp là người hiền lành tốt bụng, thấy Phong Quang một tiểu cô nương, bà lại không nỡ bảo cô đừng ăn. Bà từng nghe chuyện quê nhà Phong Quang bị nước bao phủ, hiện giờ cuộc sống gian nan, có ai lại không phải là người đáng thương cơ chứ?
Nhưng Phong Quang thật sự không đáng thương chút nào cả. Đối mặt với ánh mắt quan tâm của đại nương, trong lòng cô có chút cảm động, sau đó liền không nhịn được... ăn càng nhiều. Đương nhiên, đối với Nhật Quỹ vô tội bị liên lụy mà tự dưng đến nước Nam Thái này, trong lòng cô vẫn hết sức thấy tội lỗi này, nên khi có được đồ ăn gì, cô cũng không quên đưa một phần cho hắn.
Đại nương đặt điểm tâm lên mâm, cười nói:
"Tình cảm giữa người và đại ca ngươi nhất định là rất tốt."
"Cũng tạm ạ." Phong Quang lại cắn một miếng điểm tâm, thoải mái gật đầu.
"Tuy quê nhà các ngươi gặp nạn bị nhấn chìm, nhưng còn hai huynh muội có thể sống nương tựa lẫn nhau thì cũng là chuyện tốt. Bệ hạ của chúng ta mới gọi là đáng thương"
Phong Quang tò mò hỏi:
"Bệ hạ làm sao thế?"
"Bệ hạ tuy là Đại hoàng tử, nhưng thân thể lại luôn không tốt, vốn dĩ ngài ấy cũng không lên ngôi hoàng đế được kết quả là các hoàng tử khác nếu không phải bỏ mình vì bị ám sát thì cũng mất do gặp nạn thủy tai trong lúc tuần hành bên ngoài, cuối cùng chỉ còn một mình Đại hoàng tử."
Đại nương thở dài nói:
"Lúc trước, khi Đại hoàng tử bước lên đế vị thì đã có rất nhiều người phản đối, nhưng những năm gần đây, nơi nào có lũ lụt, bệ hạ đều tự mình đến đó, vì người dân chúng ta mà vất vả không ít. Nếu không phải có bệ hạ, chỉ sợ nước Nam Thải chúng ta bây giờ sẽ thảm hại hơn nhiều vì vấn đề lũ lụt”
"Bệ hạ đúng là một hoàng đế tốt..."
"Chẳng phải vậy sao? Nghe ngự y đi theo nói, gần đây bệnh tình của bệ hạ lại nghiêm trọng hơn một chút, ta nghe vậy mà thấy không dễ chịu chút nào."
Phong Quang tràn đầy cảm xúc mà gật đầu. Thoạt nhìn Mộ Quy chỉ cùng lắm là hay ho khan một chút thôi, cô không ngờ kỳ thực bệnh tình của hắn lại nghiêm trọng như thế.
Đại nương đặt đĩa điểm tâm vào tay Phong Quang,"Được rồi, thừa dịp còn chưa lạnh, mau mang đến cho đại ca người ăn đi."
"Được rồi, vậy ta đi trước. Tạm biệt đại nương." Phong Quang một tay bưng đĩa, một tay khác vẫy chào rồi đi ra phòng bếp.
Cô ngẩng đầu nhìn không trung xám xịt, dường như không lâu nữa lại sắp mưa, mà ngay vài phút trước ở đây đã có một trận mưa to rồi, ngay cả sàn nhà cũng vẫn còn ướt. Phong Quang chưa từng tận mắt thấy cuộc sống của dân chúng nước Đông Dương, nên cũng hoàn toàn không biết khô hạn rốt cuộc như thế nào, chỉ là hiện giờ thấy được nạn ngập úng ở đây, trong lòng cô liền khó tránh khỏi đồng tình cho nước Nam Thải.
*x*+*xx*xx*x*x***
(1) Chi, hồ, giả, dã: Là các hư từ, thường được ví như câu cửa miệng của các thư sinh xưa nhưng với ý châm chọc những người thích tỏ ra văn vẻ thái quá(làm màu), suy nghĩ máy móc rập khuôn và hay thích nói lời khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận