Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 318 - Vàng thỏi


Năm đó bà ấy cho mẹ Lục một viên thuốc, là không nhẫn tâm, nhưng bà ấy giúp người khác còn nhiều hơn! Nhưng sau khi bà ấy xảy ra chuyện, những người đó đều lần lượt vạch rõ ranh giới với bà ấy.
Ai biết mẹ Lục lại luôn tìm kiếm bà ấy, đúng là thế sự khó lường, trồng nhân thiện, kết quả thiện lớn như vậy.
Tuy Phó Chi không nói năng gì mấy, nhưng bà ấy quan sát được, thực ra trong nhà đều là Lục Ngọc làm chủ.
Rõ ràng Lục Ngọc là người nhỏ nhất trong nhà, nhưng lại gánh vác nhất.
Tuổi còn trẻ đã làm cán bộ thôn, kết hôn cũng rất kinh tâm động phách. Có thể cầm một nắm bài xấu đánh thành ván bài như bây giờ, rất lợi hại.
Càng huống hồ bây giờ cô còn đang mang thai!
Mẹ Lục lén lút nói với Phó Chi, mong Lục Ngọc có thể sinh một đứa con trai.
Cả đời bà chịu nỗi khổ không có con trai quá đủ, sợ Lục Ngọc cũng chịu nỗi tổn thương này.
Phó Chi ở bên cạnh nói: “Con bé sẽ không đâu.”
Mẹ Lục sững ra, sau đó cũng cảm khái: “Quả thật nó mạnh hơn em, sẽ không vô năng giống như em!”
Phó Chi nói: “Vận may lớn nhất đời này của em chính là có đứa con như Lục Ngọc, chị có lòng muốn nhận con bé làm con gái nuôi.”
Mẹ Lục nghe vậy, mắt cũng sáng lên: “Đúng vậy, để nó làm con gái nuôi của chị, thân càng thêm thân!” Hận không thể đi thu xếp chuyện này ngay bây giờ.
Phó Chi nói: “Không vội, sau này hỏi ý của Lục Ngọc thử.”
Bây giờ mẹ Lục không ở yên được, lập tức đi tìm Lục Ngọc nói chuyện này.
Lục Ngọc đáp: “Được ạ!” Sau đó đi tới gọi một tiếng: “Mẹ nuôi.”
Phó Chi không có con cái, những năm qua còn bị thương, vốn không thể sinh con, vốn cho rằng chỉ như vậy thôi, không ngờ ông trời không bạc đãi bà ấy, còn ban cho bà ấy một đứa con gái nuôi.
Nhất thời sắc mặt của Phó Chi cũng bắt đầu hồng hào: “Đây!” Đáp lời Lục Ngọc.
Lục Ngọc nói: “Sau này mẹ cứ sống ở đây, vừa hay hai chúng ta nói chuyện còn có thể giải khuây.”
Mẹ Lục nhìn Lục Ngọc và Phó Chi, trong mắt tràn ngập vui mừng. Ngừng một chút rồi nói: “Đúng rồi, nghe nói đã hủy bỏ phiếu rồi, em nhờ người mua sữa bột. Chị uống một chút, thứ đó có dinh dưỡng!” Cũng không biết người đi mua về chưa.
Bà định đi xem thử.
Mẹ Lục vừa đi, trong nhà chỉ còn Phó Chi và Lục Ngọc, Phó Chi nói: “Tiểu Ngọc, con giúp mẹ làm một chuyện.”
Nói xong lấy túi đựng đồ cũ rách, bên trong có hai thứ đồ nặng trịch giống như gạch đưa cho Lục Ngọc.
Đây là thứ bà ấy luôn mang theo.
Mọi người càng cho rằng bà ấy điên rồi, coi gạch là bảo bối.
Lục Ngọc sững ra!
Phó Chi cầm xẻng dùng sức cạo trên khối gạch, nhìn thấy phía trên khối gạch vốn xám xịt thế mà có chút ánh vàng.
Phó Chi nói: “Đây là vàng thỏi, độ thuần không cao, đại khái chỉ có năm mươi phần trăm! Con vào trong huyện nhờ thợ rèn đúc nó thành vàng bánh, đến tiệm vàng bán, giao tiền cho mẹ, bây giờ mẹ không ra ngoài được.”
Lục Ngọc sững ra, chẳng trách sau này Phó Chi sẽ trở thành đại lão. Hóa ra bà ấy vẫn luôn có chỗ dựa. Trọng lượng của hai khối vàng thỏi này phải hơn ba cân.
Hàm lượng một nửa cũng là một cân rưỡi. Bây giờ vàng bảy mươi tệ một gam, như thế chính là 52500 tệ.
Người trong thôn nghĩ nát óc cũng không biết bên trong khối gạch tầm thường có vàng.
Thời này, nhà ai có một nghìn tệ đã được coi là nhà giàu rồi.
Còn chưa từng nghe nói nhà ai hơn chục nghìn tệ.
Phó Chi vừa ra tay đã hơn năm mươi nghìn. Lục Ngọc sửng sốt, không ngờ Phó Chi tin tưởng cô như vậy, Lục Ngọc lại có hơi không dám: “số tiền lớn như vậy…”
“Không sao, bây giờ mẹ không ra ngoài được!” Phó Chi nói vốn dĩ ăn mặc ở đi lại đều cần chi tiền.
Bà ấy vốn đã chế.t tâm, từ khi bác sĩ nói chân của bà ấy có hi vọng hồi phục, lập tức lại cho bà ấy hi vọng sống.
Phó Chi nói: “Mẹ không để con đi không, sau khi bán những thứ này đổi lấy tiền, hai chúng ta mỗi người một nửa!”
Vậy tức là một người hơn hai mươi nghìn.
Lục Ngọc nói: “Không cần cho con, con giúp mẹ.”
Lục Ngọc biết rõ không thể lộ tài sản, một khi truyền ra chắc chắn họ không giữ được số tiền này.
Không tránh khỏi xuất hiện một số phiền toái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận