Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 381 - Mở Bán Ma Lạt Thang


Lục Ngọc chiên chút dầu ớt chuẩn bị làm ma lạt thang, xèo một cái, mùi thơm xộc vào mũi, khiến những người xung quanh đều ra nhìn.
Thơm quá. Dầu ớt này trông thì bình thường, dùng sáu loại gia vị bỏ vào, bất luận trộn cái gì cũng ngon.
Mùi dầu ớt Lục Ngọc chiên quả thực quá thơm. Ba dì trong tiệm đều ghé tới xem, bình thường họ chưa từng chiên dầu ớt, giá ớt không rẻ, càng đừng nói là dầu.
Hóa ra ớt với dầu nóng hỗn hợp lại lại có mùi thơm này.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ thơm phưng phức của dầu đỏ, thím Thái nói: “Ôi trời, thế này cũng thơm quá rồi đó!”
Lục Ngọc nói: “Cũng được.” Cô đã dùng không ít hương liệu, điều hòa lại vừa thích hợp dùng làm ma lạt thang.
Tiệm mới khai trương, vừa rửa rửa cọ cọ, vừa chuẩn bị rau, đợi tới trưa, họ mang biển ra.
Bên trên chỉ viết ba chữ Ma Lạt Thang.
Giờ nghỉ trưa, người của xưởng gang thép đi ra, rất nhiều người đều bị mùi thơm của dầu ớt hấp dẫn đi ra.
Nhìn kỹ lại thế mà có một tiệm mới mở.
Lập tức tới xem thử, họ không biết cái gì gọi là ma lạt thang.
Trong đó có một chàng trai chạy nhanh nhất, đi vào nhìn lập tức nói: “Ài, cô không phải chính là người…người…năm đó…” Anh ta đó đó cả buổi, nhận ra Lục Ngọc rồi.
Chẳng qua Lục Ngọc bán lòng heo đã là chuyện rất lâu trước đây.
Anh ta đã quên mất mùi vị của lòng heo rồi, chỉ nhớ đồ Lục Ngọc bán năm đó rất ngon.
Vừa nhìn thấy tiệm cô mở, đột nhiên có một cảm giác tín nhiệm: “Thứ này bán thế nào vậy?”
Lục Ngọc nói: “Một tệ một phần, anh có thể tùy ý thêm rau, lúc nấu mang một phần mì sợi.”
Một tệ một phần? Giá thật sự không đắt, anh ta lập tức nói: “Cho tôi một phần!”
Thấy ở đây có hơn hai mươi loại rau.
Dùng rổ nhỏ gắp, mỗi thứ gắp hai lá, rổ nhỏ đầy ắp, muốn nhét cũng không nhét được nữa.
Sau đó đưa cho Lục Ngọc, Lục Ngọc nhận lấy cái rổ nhỏ này đi nấu một lúc. Sau đó lại hỏi anh ta thêm mì gì, trong tiệm có tổng cộng hai loại mì, một loại là mì lạnh bản địa, một loại là mì ngô bản địa.
Chàng trai do dự: “Tôi đều muốn thử cả.”
Lục Ngọc nói: “Được!” Mỗi thứ lấy cho anh ta một ít.
Nấu xong đựng vào trong bát, đầy ắp.
Sau khi nấu xong, hỏi anh ta muốn vị gì, cay tê chua ngọt đều được.
Chàng trai nghĩ ngợi, cũng không biết loại nào ngon: “Cô cứ cho tôi một vị bình thường đi!”
Lục Ngọc dựa theo vị cay tê điều chế cho anh ta.
Mùi vị càng thơm.
Bên trên trải đầy tương, đặc biệt là dầu đỏ nổi lên trên mặt, nhìn rất ngon miệng. Bên trong còn có đậu phộng nghiền, đậu nành chiên.
Ma lạt thang vừa bưng tới tay, chàng trai húp một ngụm nước.
Lập tức ngồi vào bàn nhỏ bên cạnh, cầm đũa lên trộn đều gia vị bên trên. Mỗi một sợi mì đều bao bọc tương, sau đó ăn vào, tư vị thật sự rất đỉnh.
Vừa tê vừa cay, rau giòn ngọt, giữ được vị tự nhiên của các loại rau, sợi mì dai, lại thêm nước chấm ngon. Anh ta ăn từng miếng to, nhưng hương vị này đối với họ mà nói có hơi kích thích.
Bình thường họ chưa từng ăn thứ đậm đà như vậy, chẳng mấy chốc đã túa mồ hôi. Nhưng loại hương vị xa lạ hơi cay nóng căng đau này lại rất sảng khoái.
Chàng trai là người tới đầu tiên, cũng có một số người lục tục đi tới ăn.
Bên ngoài xưởng gang thép luôn có một số tiệm nhỏ mở rồi lại đóng.
Tuy người của xưởng gang thép có tiền, nhưng rất kén chọn, không phải ai cũng có thể tới đây mở tiệm được.
Trừ phi có đánh giá tốt.
Người vào tiệm đều cảm thấy thú vị, rau tùy ý gắp, nhiều loại như vậy!
Còn có mì, cho dù là đàn ông cũng có thể ăn no, cuối cùng điều chế gia vị, muốn ăn chua thì có thể thêm giấm, muốn ăn ngọt thì có thể thêm đường.
Lục Ngọc cho gia vị không hề keo kiệt, một muỗng đầy, ăn rất sướng, nhưng chỉ tốn có một tệ.
Mới đầu cảm thấy một tệ không đắt, nhưng ăn tới cuối cùng liền cảm thấy một tệ này thật sự là mức giá quá hời.
Lục Ngọc cũng không lỗ, rau ở đây rẻ, mì khô cũng không đắt, một bó lớn có thể ngâm ra rất nhiều.
Gia vị đắt hơn một chút, nhưng Lục Ngọc đều vào tỉnh mua với giá sỉ, cho nên tính ra bán một bát lời một bát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận