Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 472 - Dạy Con Đúng Cách


Tiêu Thái Liên nghe thấy tiếng bên trong hỏi: “Sao vậy?”
Lục Ngọc nói: “Cầm Duy đang dạy con trai làm bài tập, con trai không biết!”
Đang nói chuyện bên ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng của Phó Cầm Duy rất to: “Vừa nãy không phải cha đã giảng qua rồi sao?”
Con trai rất căng thẳng, nghe thấy cha nói như vậy, lập tức suy sụp, òa lên khóc.
Vừa nghe con trai khóc, Lục Ngọc và Tiêu Thái Liên cùng đi vào, Tiêu Thái Liên lập tức bảo vệ cháu trai ra đằng sau, nói: “Con quát tháo cái gì với thằng bé, con dạy một lần không biết thì con dạy nhiều lần, bình thường giáo viên của các con dạy các con cũng quát như vậy?”
Lục Ngọc nhẹ nhàng lau nước mắt của con trai, nói: “Mẹ dẫn con ra ngoài dạo!” Sau đó đưa con trai ra ngoài.
Phó Tích Niên cúi đầu ủ rũ đi theo, nói: “Có phải cha tức giận rồi không?”
Lục Ngọc nói: “Không, chỉ là cha hơi sốt ruột thôi!”
“Ồ!” Con trai nói: “Cha cũng là vì tốt cho con.”
Vừa thấy con hiểu chuyện nghe lời như vậy, Lục Ngọc xoa đầu con: “Tiểu Tích Niên của chúng ta chính là đứa trẻ thông minh nhất!” Hoàn toàn là giọng điệu dỗ trẻ con.
Lại rất hữu dụng với con trai, cậu trốn trong lòng mẹ, giả làm trẻ con.
Bên ngoài rất ấm áp, nhưng trong nhà lửa chiến ngút trời.
Tiêu Thái Liên vừa nghe cháu trai mình yêu quý bị Phó Cầm Duy nói như vậy, lập tức bất chấp.
Phó Cầm Duy đau đầu: “Mẹ, con đang dạy con.”
Tiêu Thái Liên nói: “Mẹ biết con chê mẹ phiền, mẹ chỉ mới nói con một câu, con đã nói vậy rồi. Con dạy con, mẹ không nên quản đúng không.”
Tiêu Thái Liên tức giận nói: “Bây giờ cánh con cứng rồi, cũng giỏi giang rồi, mẹ còn là mẹ con không?”
Phó Cầm Duy nói: “Mẹ…”
Tiêu Thái Liên nói: “Ai có thể trời sinh đã biết, thằng bé đi học ở bên ngoài, một mình cô đơn đã đủ khổ rồi, con còn ở bên cạnh nói những lời này, bình thường con từng quản sao?”
Phó Cầm Duy nói: “Mẹ, vừa nãy con không khống chế được cơn giận, sau này con không như vậy nữa!”
Bình thường Tiêu Thái Liên rất lợi hại, sau mấy vòng đã khiến con trai bại trận: “Đứa trẻ này thông minh biết bao, người thông minh thì phải từ từ chỉ bảo! Nếu còn để mẹ nghe thấy con quát như vậy nữa, xem mẹ có đánh con không!”
Phó Cầm Duy dở khóc dở cười: “…”
Tiêu Thái Liên nói: “Tết tư lại đi quát tháo thằng bé!”
Lục Ngọc thấy bên trong đang ồn ào, cũng vội khuyên: “Mẹ, thằng bé nói nhớ bà nội rồi! Mẹ chơi với nó một lúc đi. Lần sau Cầm Duy không như vậy nữa.”
Có Lục Ngọc ở bên cạnh giảng hòa, Tiêu Thái Liên miễn cưỡng nguôi giận.
Tiêu Thái Liên nói: “Trước đây nó cũng như vậy?”
Lục Ngọc nói: “Không có, anh ấy thương nó lắm! quần áo mua cho con gì đó đều là anh ấy nhiều lần căn dặn.”
Tiêu Thái Liên biết đây là Lục Ngọc cố ý nói như vậy. Bà nói: “Nó là cha của thằng bé, làm những việc này là nên!” Nói xong liền muốn dẫn Tiểu Tích Niên ra ngoài chơi.
Phó Tích Niên lén lút nhìn cha một cái, nói: “Con vẫn muốn cùng cha ở đây học!” Thằng bé rất biết nhìn sắc mặt, khiến người ta có hơi đau lòng.
Phó Cầm Duy cũng hơi kinh ngạc, không ngờ đã như vậy rồi, con trai vẫn nguyện ý tới học.
Phó Cầm Duy vẫy tay, con trai giống như ngựa non chạy tới.
Phó Cầm Duy nói: “Vừa nãy cha hung dữ với con rồi, sợ lắm nhỉ.”
Phó Tích Niên nói: “Con biết cha là vì tốt cho con!” Nói xong ôm cổ của Phó Cầm Duy, dán mặt vào mặt anh.
Khiến cho Phó Cầm Duy hối hận muốn chế.t, ở điểm làm cha này, được con trai chữa lành rồi.
Tối đó, Tiêu Thái Liên ở lại đây ăn cơm. Nói buổi tối cũng muốn ở cùng thằng bé.
Trên bàn ăn, Tiêu Thái Liên nói: “Chuồng heo chỗ mẹ con tốt lắm, năm nay đã mở rộng quy mô, còn vào huyện tuyên truyền phát biểu nữa!” Năm nay cũng thành phần tử tiên tiến rồi.
Lục Ngọc nói: “Từ sau khi nuôi heo, mẹ con rất có chuyện làm!” Nguyện ý ở đây, lại mua sách học, đã sắp thành nửa chuyên gia nuôi heo rồi.
Tiêu Thái Liên cười nói: “Đúng vậy!”
Lúc đầu khi bà kết thông gia với nhà họ Lục, bao nhiêu người cười chê họ, bây giờ ai nhìn không nói tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận