Nếu em không phải một giấc mơ
Nếu Em Không Phải Một Giấc Mơ - Chương 5
Arthur van xin, viện cớ là ngoại lệ củng cố cho nguyên tắc. Đến lúc anh đã sẵn sàng đầu hàng, trong lòng ngán ngẩm, thì thấy cô y tá có vẻ nao núng, nhìn đồng hồ rồi rốt cục nói với anh. " Tôi phải đi một vòng thăm bệnh nhân đây, anh đi theo tôi, tuyệt đối không làm ồn, không đụng chạm vào đâu hết và mười lăm phút sau thì anh đi khỏi đây". Anh cầm tay cô y tá lên hôn để tỏ lòng cám ơn. "Ở Mê-hi-cô, tất cả các anh đều như vậy à ?", cô y tá hỏi, miệng thoáng một nụ cười. Cô để cho anh vào bên trong và bảo anh đi theo cô. Họ ra thang máy và đi thẳng lên tầng năm.
- Tôi đưa anh vào phòng, tôi tiếp tục đi thăm bệnh nhân rồi sẽ qua đây đón anh. Anh đừng động vào gì hết.
Cô y tá đẩy cửa phòng số 505, căn phòng mờ mờ tối. Một phụ nữ nằm trên giường, người được rọi sáng bằng một ngọn đèn đêm, có vẻ như đang chìm trong một giấc ngủ sâu. Từ cửa ra vào, Arthur không thể nào phân biệt được những đường nét trên khuôn mặt đang ngủ ấy. Cô y tá hạ giọng :
- Tôi để cửa mở, anh vào đi, cô ấy không tỉnh dậy đâu, nhưng phải chú ý đối với những điều nói bên cạnh cô ấy đấy, người ta không bao giờ biết rõ về những bệnh nhân hôn mê cả. Ít ra thì đó là điều mà các bác sĩ nói, tôi thì tôi nói khác cơ.
- Arthur rón rén đi vào, Lauren đã đứng cạnh cửa sổ và yêu cầu anh đi lại chỗ cô : " Lại đây nào, tôi không cắn anh đâu". Anh không ngừng tự hỏi không biết mình làm gì ở đây. Anh đến gần bên giường và hạ mắt xuống. Sự giống nhau trông thật đến bàng hoàng. Cô gái nằm bất động nhợt nhạt hơn cái phiên bản đang mỉm cười với anh, nhưng ngoài chi tiết này ra thì các đường nét của họ y hệt nhau. Anh bèn lùi lại một bước.
- Không thể như thế được, cô là chị em sinh đôi với người này à ?
- Anh làm tôi nản quá ! Tôi làm gì có chị với em. Chính tôi đang nằm đó, chỉ là tôi thôi, anh hãy giúp tôi và hãy cố chấp nhận điều không thể chấp nhận nổi. Không có cái gì là giả mạo ở đây và anh cũng không mê ngủ đâu. Arthur, tôi chỉ có mỗi anh, anh phải tin tôi, anh không thể quay lưng lại với tôi được. Tôi cần sự giúp đỡ của anh, anh là người duy nhất trên trái đất này mà tôi có thể nói chuyện cùng kể từ sáu tháng nay, là người duy nhất cảm thấy được sự hiện diện của tôi nghe được tôi nói
- Tại sao lại là tôi ?
- Làm sao tôi biết được, chính tôi cũng cảm thấy chẳng có chút gì là logic trong tất cả câu chuyện này.
- "Tất cả câu chuyện này" thật khá là ghê rợn.
- Anh tưởng là tôi không sợ hay sao ?
Gì chứ nỗi sợ thì cô có thừa. Cô nhìn thấy chính cơ thể mình nằm đó như cây rau héo hắt đi từng ngày một, cô thấy mình nằm đó, nối với ống thoát tiểu và ống truyền thức ăn. Cô không có một câu trả lời nào cho những câu hỏi đặt ra và ngày nào cô cũng tự hỏi suốt từ lúc bị tai nạn đến giờ." Tôi đặt ra những câu hỏi mà anh không thể ngờ được đâu". Mắt nhìn buồn bã, cô chia sẻ với anh những điều ngờ vực và những nỗi khiếp sợ của cô : điều bí ẩn này sẽ kéo dài bao lâu ? Cô có thể sống lại dù chỉ vài ngày cuộc sống của một phụ nữ bình thường, tự đi được bằng đôi chân của mình, ôm trong vòng tay mình những người mà mình yêu thương ? Cô đã dành bao nhiêu năm học y để làm gì nếu như mọi chuyện lại kết thúc như thế này? Còn bao nhiêu ngày nữa thì tim cô thôi đập? Cô nhìn thấy mình chết và sợ đến lạnh người. "Tôi là một người-ma, Arthur." Anh hạ mắt xuống để tránh cặp mắt cô.
- Để chết thì cần phải ra đi, thế nhưng cô vẫn ở đây cơ mà. Lại đây, ta về thôi, tôi mệt rồi và cô cũng vậy. Tôi đưa cô về.
Anh quàng tay lên vai cô và kéo cô sát lại người mình như để an ủi. Khi quay lại, anh thấy cô y tá đứng ngay trước mặt, nhìn anh chòng chọc, vẻ sửng sốt.
- Anh bị chuột rút à ?
- Không, sao vậy ?
- Cánh tay anh giơ lơ lửng lên cao, bàn tay thì nắm chặt, không phải là chuột rút à ?
Arthur rụt phắt tay khỏi vai Lauren và để lại như thường.
- Chị không thấy cô ấy à ?- anh hỏi cô y tá.
- Tôi không thấy ai cơ ?
- Không ai cả !
- Anh có muốn nghỉ ngơi một chút trước khi đi khỏi đây không, tôi thấy anh tự nhiên có vẻ là lạ thế nào ấy.
Cô y tá muốn trấn an anh, những chuyện thế này bao giờ cũng làm cho người ta bị sốc, " điều đó bình thường thôi", " rồi sẽ qua thôi". Arthur nói rất chậm để trả lời cứ như là anh đã bị mất tiếng và đang tìm lại cách nói : "Không, mọi chuyện ổn cả mà, tôi đi đây." Cô y tá ngại hỏi liệu anh có tìm được đường ra khỏi đây không. Lấy lại được tinh thần, anh nói cô cứ yên tâm, lối ra ngay đầu hành lang thôi mà.
- Vậy tôi để anh lại đây nhé, tôi còn có việc ở phòng bên cạnh, tôi phải thay đồ trải giường, có một sự cố nhỏ.
Arthur chào cô y tá rồi đi ra hành lang. Cô y tá nhìn thấy anh giơ tay lên để ngang và nói lầm bầm : " Tôi tin cô, Lauren, tôi tin cô." Cô y tá nhướng lông mày rồi quay vào phòng bên cạnh. " Ôi trời! Vẫn có những người như vậy, họ bị chấn động thôi, có gì đáng nói đâu". Hai người biến vào trong buồng thang máy. Arthur hạ mắt nhìn xuống dưới. Anh không nói gì, cô gái cũng vậy. Một đợt gió từ phía bắc thổi vào vịnh đem theo cơn mưa nhỏ và giá buốt, trời lạnh như cứa vào da thịt. Anh nâng cổ áo măng tô lên che gáy và mở cửa xe cho Lauren. " Ta tạm ngưng trò đi xuyên tường một chút là lập lại trật tự, xin cô vui lòng cho!" Cô vào xe ô tô một cách bình thường và mỉm cười với anh.
Đường về không ai nói một câu nào. Arthur tập trung vào việc nhìn đường, Lauren thì nhìn mây qua cửa sổ. Chỉ đến lúc về đến sát nhà cô mới bắt đầu lên tiếng, mắt không rời khỏi bầu trời :
- Tôi rất thích ban đêm, sự tĩnh mịch của nó, những dáng hình không in bóng của nó, những cách nhìn mà ta không thể có được ban ngày. Cứ như thể hai thế giới chung với nhau một thành phố mà không quen biết nhau, không hình dung ra mối liên quan giữa sự tồn tại của mình với cái kia. Vô khối người xuất hiện lúc hoàng hôn và biến mất lúc bình minh. Chẳng biết được họ đi đâu. Chỉ có những người ở bệnh viện như chúng tôi là biết đến họ.
- Dù sao đây cũng là một câu chuyện điên rồ. Cô thừa nhận đi. Thật khó mà chấp nhận được.
- Đúng vậy, nhưng ta sẽ không dừng lại ở đây chỉ vì thế, và mất cả phần đêm còn lại để lặp đi lặp lại điều này.
- Nếu mà nó còn lại được chút gì chứ, cái đêm của tôi!
- Đậu xe ô tô lại đi, tôi đợi anh trên kia.
Arthur đậu xe ở bên ngoài để khỏi làm hàng xóm thức giấc vì tiếng ồn khi mở cửa gara. Anh lên cầu thang và vào nhà. Lauren ngồi xếp bằng tròn ở giữa phòng khách.
- Cô nhắm vào cái đi văng phải không ?
- Không, tôi nhắm vào tấm thảm và tôi rơi đúng vào đây
- Nói dối, tôi dám chắc là cô nhắm vào đi văng.
- Tôi thì tôi nói với anh là tôi nhắm vào tấm thảm.
- Cô đóng kịch kém lắm.
- Tôi muốn pha cho anh một ly trà nhưng...Anh phải đi ngủ thôi, anh chỉ còn rất ít thời gian để ngủ.
Anh hỏi cô về hoàn cảnh mà cô gặp tai nạn, cô kể cho anh nghe về sự thất thường của " mụ già Ăng-lê ", cái xe Triumph yêu quý của cô, về kỳ nghỉ cuối tuần đầu mùa hè năm ngoái, dự định ở Carmel và kết thúc ở Union Square. Cô không biết điều gì đã xảy ra.
- Thế bồ của cô thì sao?
- Bồ của tôi cái gì?
- Lúc ấy cô đi để gặp anh ta phải không ?
- Đặt lai câu hỏi của anh đi – Lauren vừa nói vừa mỉm cười – Câu hỏi của anh là: " Cô có bồ không ?"
- Hồi trước cô có bồ không ?- Arthur nói theo.
- Cám ơn về thời quá khứ nhé, còn chuyện ấy thì tôi cũng đã từng có rồi.
- Cô chưa trả lời hẳn vào câu hỏi.
- Thế điều đó có liên quan đến anh à ?
- Không, nói cho cùng thì tôi cũng chả hiểu tại sao tôi lại xen vào đây làm gì.
Arthur quay gót đi về phía phòng ngủ, anh lại mời Lauren vào ngủ trong giường, còn để phần anh phòng khách.
Cô cám ơn anh đã tỏ ra ga lăng, nhưng cô cảm thấy rất thoải mái ở đi văng. Anh đi ngủ, quá mệt mỏi để có thể suy nghĩ về tất cả những điều mà buổi tối hôm nay gây ra, ngày mai họ sẽ nói lại chuyện đó sau. Trước khi khép lại cửa phòng anh chúc cô ngủ ngon, cô xin anh một đặc ân cuối cùng : " Anh có vui lòng hôn vào má tôi không ?" Arthur nghiêng đầu, vẻ dò hỏi. " Trông anh như một cậu bé mười tuổi ấy, tôi chỉ đề nghị anh hôn vào má tôi chứ có gì đâu. Đã sáu tháng rồi chẳng có ai hôn tôi cả." Anh quay lại, đến gần cô, ôm vai cô và hôn lên hai má cô. Cô dựa đầu vào ngực anh. Arthur cảm thấy mình lóng ngóng và bối rối. Anh vụng về khép hai cánh tay lại quanh vòng hông thon thả của cô. Cô dụi má vào vai anh.
- Cám ơn, Arthur, cám ơn anh về tất cả. Anh đi ngủ đi, anh sẽ kiệt sức mất thôi. Lát nữa tôi sẽ đánh thức anh dậy.
Anh đi vào phòng, cởi áo pull và áo sơ mi ra, ném cái quần dài lên một cái ghế rồi chui vào trong chăn. Chỉ vài phút sau giấc ngủ đã ập đến với anh. Khi anh đã ngủ rất say, Lauren đang từ chỗ ngồi ở phòng khách bèn nhắm mắt lại, tập trung tư tưởng rồi đậu xuống ngồi một cách chênh vênh trên tay vịn của chiếc ghế bành đối diện giường. Cô nhìn anh ngủ. Gương mặt Arthur thanh thản, cô nhận thấy cả một nụ cười như của trẻ sinh thấp thoáng trên môi anh. Cô ngắm anh nhiều phút dài, cho tới khi đến lượt cô bị giấc ngủ cuốn đi. Đó là lần đầy tiên mà cô ngủ kể từ khi bị tai nạn.
Khi cô tỉnh dậy, vào quãng mười giờ sáng, anh còn ngủ rất say sưa. " Thôi chết rồi !", cô la lên ; cô ngồi sát vào cạnh giường và lay anh thật mạnh. "Dậy đi, muộn lắm rồi." Anh quay lại và làu bàu.
- Carol-Ann, đừng lay mạnh thế.
- Niềm nở thật, niềm nở thật, dậy thôi nào, không phải Carol-Ann đâu, và đã mười giờ năm rồi.
Thoạt đầu Arthur mở mắt từ từ, rồi đột nhiên giương to mắt và ngồi phắt dậy trên giường.
- Cô ở đây à, vậy ra không phải là mơ ?
- Lẽ ra anh đã có thể tránh để không nói điều này, thật là một câu nói đáng được mong đợi quá. Anh phải nhanh lên đi, đã hơn mười giờ rồi.
- Cái gì ? - đến lượt Arthur kêu lên. Cô phải đánh thức tôi dậy cơ mà.
- Tôi không điếc đâu, Carol-Ann thì có điếc không ? Tôi rất tiếc, tôi ngủ quên đi mất, từ khi tôi nằm bệnh viện chưa bao giờ tôi ngủ như vậy cả, tôi đã tưởng là có thể ăn mừng sự kiện đó cùng anh nhưng tôi thấy là anh không còn lòng dạ nào nữa, anh đi chuẩn bị thôi.
- Này, cô đừng mất công nói bằng cái giọng chế giễu ấy nhé, cô đã làm toi của tôi một đêm rồi, giờ cô lại còn định tiếp tục buổi sáng nữa sao, xin cô thôi cho.
- Sáng ra anh niềm nở gớm nhỉ, khi anh ngủ tôi thấy thích anh hơn.
- Cô định cãi nhau với tôi đấy à ?
- Đừng có mà mơ, đi mặc áo quần đi, không lại thành lỗi của tôi nữa đấy.
- Tất nhiên đó là lỗi của cô rồi, nếu cô đi ra ngoài cho thì thật là tử tế vì dưới lớp chăn này tôi không mặc quần áo gì cả.
- bây giờ anh lại kín đáo thế à ?
Anh yêu cầu cô miễn cho cái trò cãi cọ trong nhà ngay khi vừa ngủ dậy và dại mồm kết thúc câu nói của mình bằng "nếu không thì..." "Nếu không thì" thường bao giờ cũng là một câu thừa !", cô đốp lại ngay lập tức. Bằng một giọng chua chát cô chúc anh một ngày tốt lành rồi đột ngột biến mất. Arthur nhìn xung quanh, do dự một lát, rồi gọi : " Lauren ! Đủ rồi, tôi biết cô ở đây mà. Cô quả là có một tính cách tệ quá. Chui ra đi thôi, như vậy thật ngu ngốc." Người trần truồng, hoa chân múa tay ở giữa phòng khách, anh chợt bắt gặp cái nhìn của ông hàng xóm nhà đối diện, ông ta nhìn qua cửa sổ cái cảnh này với vẻ rõ ràng là sửng sốt. Anh vội ngồi xuống đi văng, chộp lấy cái chăn, quấn ngang lưng và vừa đi về phía buồng tắm vừa lẩm bẩm : " Mình ở trần như nhộng, đứng giữa phòng khách, chưa bao giờ bị muộn như vậy và lại còn tự nói một mình nữa chứ, sao lại có chuyện điên rồ như thế này !"
Bước vào buồng tắm, anh mở cửa tủ quần áo và hỏi rất nhẹ nhàng : "Lauren, cô có ở đây không ?" Không có tiếng trả lời nào. Arhtur thất vọng. Anh bèn tắm hoa sen thật nhanh. Tắm xong, anh chạy vào phòng ngủ, lặp lại câu hỏi ở tủ quần áo lúc nãy, và khi không
thấy có một phản ứng nào, anh bèn mặc vào người bộ com lê. Phải thắt đi thắt đi thắt đi thắt lại ca vát đến ba lần mới xong, anh càu nhàu : "Sáng nay sao tay mình lóng ngóng thế ! "Mặc quần áo xong, anh vào bếp, lục tủ tìm chìa khoá, hóa ra nó lại ở trong túi quần của anh. Anh vội vã đi ra khỏi nhà, đột nhiên dừng lại, đi ngược trở vào và lại mở cửa ra : "Lauren, vẫn không ở đó à ?" Vài giây yên lặng, anh khoá lại cửa bằng hai lần khoá. Đi thẳng xuống chỗ đỗ xe bằng cầu thang trong, anh đi tìm xe ô tô của mình rồi nhớ ra là mình đậu xe ở ngoài, anh lại chạy xuyên qua hành lang và cuối cùng thì cũng ra được ngoài đường. Ngước mắt lên, anh lại nhận thấy ông hàng xóm đang nhìn mình chòng chọc, vẻ bối rối. Anh bèn mỉm cười gượng gạo với ông ta, lóng ngóng cho chìa khoá vào ổ khoá ở cửa xe ô tô, ngồi vào tay lái và tức khắc nổ máy. Khi anh đến cơ quan, anh bạn hợp doanh của anh đang ở trong đại sảnh, nhìn thấy anh, anh ta bèn lắc đầu mấy cái và bĩu môi rồi nói với anh :
- Có lẽ mày nên đi nghỉ vài ngày thôi.
- Mày đi nghỉ thì có và đừng có quấy nhiễu tao sáng nay.
- Niềm nở thật, mày niềm nở quá đấy.
- Mày cũng lại giở cái giọng ấy ra à ?
- Mày nối lại với Carol- Ann rồi hay sao ?
- Không, tao không nối lại với Carol-Ann, chấm dứt với Carol-Ann rồi, mày biết rõ quá còn gì.
- Để cho mày đến nông nỗi này thì chỉ có hai cách thôi, hoặc Carol-Ann, hoặc lại có một cô mới.
- Không, chả có cô nào mới cả, tránh ra, tao đã bị khá muộn rồi.
- Không đùa đấy chứ, mới mười một giờ kém mười lăm chứ mấy. Tên cô ta là gì ?
- Tên ai?
- Mày có nhìn thấy cái mặt mày không ?
- Mặt tao làm sao?
- Mày có vẻ đã qua đêm với một chiếc xe tăng xung kích chứ chả chơi, kể tao nghe với nào !
- Tao chả có gì để kể hết.
- Thế cú điện thoại nửa đêm của mày, với những trò ngớ ngẩn ở máy điện thoại, ai đấy ?
Arthur nhìn chằm chằm vào anh bạn.
- Nghe đây, tối qua tao ngốn phải một cái của khỉ gì đó, tao bị một cơn ác mộng, tao ngủ được ít lắm. Thôi mày làm ơn, tao thật không còn tâm trạng đâu, để tao đi qua nào, tao đã bị muộn thật rồi.
Paul tránh ra. Khi Arthur đi qua trước mặt anh, anh bèn vỗ vào vai bạn : "Tao là bạn của mày, phải không nào?" Arthur quay lại, Paul nói thêm :
- Nếu mày gặp chuyện gì không hay thì mày nói với tao chứ ?
- Nhưng mày làm sao thế? Tao chỉ bị mất ngủ đêm qua, vậy thôi, đừng có làm to chuyện.
- Được rồi, được rồi. Cuộc họp là vào lúc một giờ, mình hẹn gặp họ ở Hyatt Embarcadero, nếu mày muốn thì bọn mình cùng đi đến đó, sau đó tao lại về cơ quan.
- Không, tao sẽ đi xe của tao, sau đó tao còn hẹn một chỗ khác.
- Tuỳ mày thôi.
Arthur đi vào phòng làm việc của mình, đặt túi và ngồi xuống, anh gọi điện cho cô trợ lý, yêu cầu cô ta mang đến một tách cà phê, anh làm quay cái ghế xoay về phía đối diện cửa sổ, ngả ghế về phía sau và bắt đầu suy nghĩ.
Một lát sau, Maureen gõ cửa, một tay cầm tập tài liệu, tay kia cầm tách cà phê, một chiếc bánh rán đặt bên mép đĩa. Cô đặt cái tách nóng bỏng xuống góc bàn.
- Tôi pha thêm sữa vào cho anh đấy, tôi nghĩ đây là tách cà phê sáng đầu tiên của anh.
- Cám ơn. Maureen, mặt mũi tôi trông thế nào ?
- Mặt anh có vẻ "tôi chưa uống tách cà phê sáng đầu tiên của tôi."
- Tôi chưa uống tách cà phê sáng đầu tiên của tôi !
- Anh có tin nhắn lại ở điện thoại đấy, cứ ăn sáng thong thả đi, không có gì gấp cả đâu, tôi để lại giấy tờ cho anh ký. Anh vẫn khoẻ chứ ?
- Ừ, tôi vẫn khoẻ, tôi chỉ mệt một chút thôi mà.
Đúng lúc đó, Lauren xuất hiện, rơi chệch ra ngoài góc bàn một tí. Cô lập tức biến khỏi tầm nhìn của Arthur và rơi phịch lại xuống tấm thảm. Arthur đứng phắt dậy :
- Cô có bị đau không ?
- Không, không, không sao cả.
- Tại sao tôi lại bị đau cơ chứ ?- Maureen hỏi.
- Không, không phải cô- Arthur trả lời.
Maureen đưa mắt nhìn khắp phòng.
- Ở đây có nhiều người đâu.
- Tôi nói to ý nghĩ của mình lên đấy mà.
- Anh nghĩ là tôi bị đau, và anh nói to lên như thế ?
- Không đâu, tôi nghĩ đến một người khác và tôi diễn đạt thành lời nói, chuyện đó không bao giờ xảy ra với cô à ?
Lauren ngồi khoanh chân ở góc bàn và quyết định chất vấn Arthur :
- Anh không bị bắt buộc phải so sánh tôi với một cơn ác mộng đâu !- cô nói với anh.
- Nhưng tôi đâu có gọi cô là cơn ác mộng.
- Đấy, chỉ còn thiếu nước ấy thôi, rồi anh sẽ tìm được những cơn ác mộng để sai pha cà phê cho anh.
-Maureen trả lời.
- Maureen, tôi có nói với cô đâu !
- Trong phòng này có ma hay tôi bị mù một phần nên không nhìn thấy cái gì chắc ?
- Thứ lỗi cho tôi, Maureen, thật là lố bịch, tôi thật lố bịch, tôi mệt quá và tôi nói to những điều mình nghĩ, đầu óc tôi hoàn toàn cứ ở đâu đâu ấy.
Maureen hỏi anh đã từng nghe đến chứng trầm uất do lao lực chưa ? " Anh có biết là phải chữa chạy ngay khi có những dấu hiệu đầu tiên không, để lâu hơn thì có khi phải mất hàng tháng mới hồi phục được đấy."
- Maureen, tôi không bị trầm uất do lao lực, tôi vừa qua một đêm xấu, thế thôi.
Lauren tiếp luôn :
- A ! Anh thấy chưa, một đêm xấu, cơn ác mộng...
- Thôi nào, xin cô, không thể thế được, cho tôi một phút nào.
- Nhưng tôi có nói gì đâu – Maureen thốt lên.
- Maureen, cô cho tôi ngồi yên một mình, tôi cần tập trung tư tưởng, tôi sẽ làm vài động tác thư giãn, rồi đâu sẽ vào đấy thôi.
- Anh sẽ tập thư giãn à ? Anh làm tôi rất lo lắng đấy.
- Không đâu, mọi chuyện ổn cả mà.
Anh yêu cầu Maureen để anh một mình và đừng chuyển cho anh bất cứ cú điện thoại nào cả, anh cần yên tĩnh. Maureen miễn cưỡng đi ra và khép lại cửa phòng. Ra đến hành lang, cô thấy Paul, cô bèn xin anh cho gặp riêng một lát.
Còn lại một mình trong phòng, Arthur nhìn Lauren chăm chú.
- Cô không thể xuất hiện bất ngờ như thế này được, cô sẽ đặt tôi vào những tình huống khó xử.
- Tôi muốn xin lỗi về buổi sáng nay, tôi đã rất khó tính.
- Đó là lỗi của tôi, tâm trạng của tôi lúc đó thật tồi tệ.
- Đừng mất cả buổi sáng để xin lỗi nhau làm gì, tôi muốn nói chuyện với anh.
Paul bước vào mà không gõ cửa.
- Tao có thể nói chuyện với mày một câu được không ?
- Thì mày đang nói đấy thôi.
- Tao vừa nói chuyện với Maureen xong, mày làm sao thế ?
- Để cho tao yên thân đi, không phải chỉ vì có một làn tao đến muộn và mệt mỏi mà cần phải tuyên bố tức khắc là tao mắc chứng trầm uất.
- Tao không bảo là mày mắc chứng trầm uất.
- Không, nhưng đó là điều mà Maureen gợi ý với tao, như thể là sáng nay tao có một cái mặt giống ma ám.
- Không phải là giống ma ám, mà là bị ma ám.
- Tao bị ma ám đấy , ông bạn ạ.
- Tại sao ? Mày đã gặp ai à ?
Arthur dang hai tay ra và gật đầu thừa nhận, mắt ánh lên vẻ ranh mãnh.
- A, mày thấy chưa, mày không thể giấu tao cái gì được, tao biết chắc mà. Tao có biết cô ta không ?
- Không, mày không thể biết được.
- Mày kể tao nghe được không ? Ai thế ? Khi nào thì tao gặp cô ta được ?
- Cái này thì phức tạp đấy, đó là một bóng ma. Nhà tao bị ma ám, tối hôm qua tao tình cờ phát hiện ra điều này. Đó là một ma nữ, sống trong tủ quần áo ở buồng tắm nhà tao. Tao đã qua đêm với cô ta, nhưng nói thật ra, cô ta rất đẹp dưới dạng ma, không như...cô ta, nhưng...quả thật là không như vậy, đó là một hồn ma rất đẹp hiện về, cô ta vẫn ở trong phạm trù những kẻ còn lưu lại dương gian, điều này giải thích mọi chuyện. Bây giờ thì mày đã thấy rõ hơn rồi chứ ?
Paul nhìn bạn chằm chằm, vẻ thương cảm.
- Được rồi, tao sẽ đưa mày đến một bác sĩ.
- Thôi đi, Paul, tao rất mạnh khoẻ.
Và anh nói với Lauren :
- Chuyện này thật không phải dễ đâu.
- Cái gì không phải dễ ? –Paul hỏi.
- Tao không nói với mày.
- Vậy mày nói với con ma, nó ở trong phòng này à ?
Arthur nhắc bạn rằng đó là một phụ nữ, và báo cho Paul biết là cô ta đang ngồi ngay cạnh anh trên góc bàn. Paul nhìn bạn nghi ngờ, và lấy lòng bàn tay vuốt rất chậm lên mặt bàn làm việc của Arthur.
- Này, tao biết là tao thường hay giở những trò vớ vẩn ra lừa mày, nhưng mà bây giờ thì mày làm tao sợ đấy, Arthur, mày không nhìn thấy cái mặt mày sáng nay, trông mày như sắp nổ tung ra đến nơi.
- Tao mệt, tao ngủ ít và hẳn là tao có vẻ mặt kinh lắm, nhưng ở bên trong thì tao hoàn toàn khoẻ mạnh.
- Bên trong mày khoẻ mạnh à ? Bên ngoài thì có vẻ ọp ẹp lắm, còn các phía khác ra sao ?
- Paul, để yên cho tao làm việc, mày là bạn tao, không phải bác sĩ tâm thần của tao, mà tao cũng chẳng cần bác sĩ tâm thần. Tao hoàn toàn không cần.
Paul đề nghị Arthur đừng đến cuộc gặp gỡ để ký kết sắp tới nữa. Anh có thể làm cho họ lỡ mất cái hợp đồng này. " Tao cho rằng mày không ý thức được rõ về tình trạng của mày, trông mày phát sợ." Arthur cáu tiết đứng dậy, chộp lấy cái túi và đi ra cửa.
- Đồng ý, tao trông phát sợ, tao có cái mặt bị ma ám, vậy thì tao sẽ đi về nhà, xê ra cho tao đi. Lại đây, Lauren, ta đi thôi.
- Mày thật thiên tài, Arthur, vở của mày búa bổ quá.
- Tao không diễn vở với mày, Paul, mày có một đầu óc quá là, nói thế nào nhỉ, quá là tuân thủ lệ thường để có thể tưởng tượng được những điều mà tao trải qua. Nhớ là tao không giận mày đâu, bản thân tao cũng đã tiến triển rất nhiều kể từ tối hôm qua.
- Tuy vậy mày cũng đã nghe câu chuyện của chính mày rồi đấy chứ, thật vĩ đại !
- Ừ, mày đã nói vậy rồi mà, này, đừng có lo lắng gì hết, mày đã đề nghị để tự mày đảm nhiệm một mình việc ký kết này, như vậy tốt lắm, tao quả thật rất thiếu ngủ, tao sẽ đi nghỉ đây, cám ơn mày, ngày mai tao sẽ đến, mọi việc sẽ tốt hơn nhiều.
Paul bảo bạn cứ nghỉ ngơi vài ngày, ít nhất là đến cuối tuần ; chuyển đến nhà bao giờ cũng hết hơi lắm. Anh sẽ giúp bạn trong dịp cuối tuần, nếu như Arthur cần gì đó. Arthur cám ơn một cách mỉa mai, rời phòng và chạy xuống cầu thang. Anh đi ra khỏi tòa nhà và tìm Lauren trên vỉa hè.
- Cô có ở đây không ?
Lauren xuất hiện, ngồi trên mui xe ô tô.
- Tôi gây cho anh bao nhiêu là vấn đề, tôi thực sự rất tiếc.
- Không, cô không việc gì mà phải tiếc cả. Rốt cục, đã lâu lắm rồi tôi không làm cái trò này,
- Làm gì cơ ?
- Bỏ học đi bụi. Suốt cả một ngày đi bụi.
Paul đứng ở cửa sổ, trán nhăn lại, nhìn bạn nói một mình ngoài đường, mở cửa xe phía bên kia một cách vô cớ và đóng lại ngay lập tức, đi vòng quanh xe, và ngồi vào sau tay lái. Anh tin chắc rằng người bạn thân nhất của anh đã mắc chứng trầm uất do lao lực hoặc là bị một tai biến não. Ngồi trên ghế ô tô, Arthur đặt tay lên tay lái và thở dài. Anh nhìn Lauren chăm chú, mỉm cười lặng lẽ. Ngượng nghịu, cô mỉm cười đáp lại anh.
- Thật bực mình khi bị coi là điên, phải không ? Đó là anh ta còn chưa bảo anh là "đểu" đấy nhé !
- Tại sao ? Cách giải thích của tôi rối rắm lắm à ?
- Không, chẳng rối rắm tí nào cả. Ta đi đâu ?
- Đi ăn một bữa sáng thật no, và cô sẽ kể hết cho tôi nghe, thật chi tiết.
Từ cửa sổ phòng làm việc của anh, Paul tiếp tục theo dõi bạn mình đang đậu xe phái dưới trước cửa tòa nhà. Khi anh nhìn thấy bạn nói một mình trong ô tô với một người vô hình và tưởng tượng, anh quyết định gọi điện cho bạn theo số máy đi động. Arthur vừa nhấc điện thoại, Paul liền yêu cầu bạn đừng nổ máy ô tô, anh xuống ngay lập tức, anh có điều cần nói với bạn.
- Về chuyện gì ?
- Chính về chuyện ấy mà tao xuống đây.
Paul chạy xuống cầu thang, đi qua sân, đến trước chiếc xe Saab, anh mở cửa xe phía tay lái và ngồi xuống gần như vào đùi người bạn thân nhất của mình.
- Xê ra nào !
- Nhưng mày vào cửa bên kia chứ, trời ạ !
- Tao lái xe thì mày không bực mình chứ ?
- Tao không hiểu, ta nói chuyện hay là ta lái xe đi ?
- Cả hai, nào, ngồi sang ghế bên kia !
Paul đẩy Arthur ra và ngồi vào sau tay lái, anh vặn chìa khoá để nổ máy và chiếc xe rời chỗ đậu. Đến ngã tư đầu tiên anh phanh lại đột ngột.
- Hỏi một câu trước đã : Bóng ma của mày hiện có mặt trong xe ô tô với bọn mình không ?
- Có, cô ấy ngồi ghế phía sau, do cái cách vào xe sỗ sàng của mày.
Paul bèn mở cửa, đi ra khỏi xe, gập ghế ngồi của anh lại, và nói với Arthur :
- Mày làm ơn đề nghị Casper ra khỏi đây để bọn mình riêng với nhau. Tao cần nói chuyện riêng với mày. Bọn mày gặp lại nhau ở nhà mày ấy !
Lauren xuất hiện ở phía cửa xe không có tay lái.
- Tìm tôi ở North-Point nhé, -cô nói- tôi sẽ đi dạo ở đó. Anh biết đấy, nếu phức tạp quá thì anh không nhất thiết phải nói sự thật với anh ta, tôi không muốn đặt anh vào một tình huống khó xử.
- Anh ấy là người hợp doanh với tôi và là bạn tôi, tôi không thể nói dối anh ấy được.
- Mày cứ việc nói về tao với cái hộp đựng găng tay !- Paul tiếp tục.- Tao ấy à, mày biết không, tối qua tao mở tủ lạnh ra, đèn sáng lên, tao thò đầu vào, và tao nói về mày với miếng bơ và mớ xa lát đến nửa tiếng đồng hồ.
- Tao không nói về mày với cái hộp đựng găng tay, mà là nói với cô ấy.
- Được rồi, thế thì mày bảo công nương Casper đi ủi lại tấm vải choàng của cô ta đi để ta có thể nói chuyện một tí !
Lauren biến mất.
- Hắn đi rồi à ?- Paul hỏi, vẻ hơi cáu kỉnh.
- CÔ TA, chứ không phải HẮN ! Ừ, cô ấy đi rồi, mày thật thô lỗ quá ! Nào, mày định giở trò gì ?
- Tao định giở trò gì à ?- Paul vừa hỏi vừa bĩu môi.
Anh cho xe nổ máy.
- Không, tao chỉ muốn bọn mình ngồi riêng với nhau, tao muốn nói với mày những chuyện có tính chất riêng tư.
- Về cái gì ?
- Về những hiệu ứng phụ đôi khi xảy ra nhiều tháng sau một cuộc chia tay.
Paul bắt đầu xổ ra tràng giang đại hải, Carol-Ann không phải là người dành cho Arthur, anh nghĩ là cô ta làm cho Arthur đau khổ nhiều vì những chuyện không đâu và cô ta không đáng để phải mất công. Tóm lại, người phụ nữ ấy là một kẻ tàn phế về phương diện hạnh phúc. Anh kêu gọi Arthur hãy trung thực với chính mình, cô ta thật không xứng đáng để anh phải rơi vào tình trạng mà anh đã trải qua từ khi hai người chia tay nhau. Sau Karine, Arthur chưa bao giờ suy sụp như vậy cả. Mà Karine thì Paul còn hiểu được, chứ Carol-Ann thì, nói thật ra là...
Arthur lưu ý là vào cái thời với cô Karine nổi tiếng ấy thì anh mới có mười chín tuổi thôi, thêm vào đó anh cũng chưa bao giờ tán tỉnh cô ta cả. Hai mươi năm rồi Paul cứ nói đi nói lại mãi chuyện đó, mà chỉ vì Arthur là người nhìn thấy cô ta đầu tiên ! Paul chối phắt việc anh đã từng gợi đến chuyện này."Ít nhất là hai đến ba lần mỗi năm đấy!" Arthur đáp lại "Đùng một cái, cô ta lại được lôi từ hộp đựng đồ lưu niệm ra. Tao thì thậm chí chẳng nhớ nỗi mặt mũi cô ta thế nào nữa !" Paul bất chợt tỏ ra bực bội, anh bắt đầu hao chân múa tay.
- Nhưng tại sao không bao giờ mày muốn nói thật với tao về chuyện cô ta ? Mẹ kiếp, thì cứ thú nhận là mày đã đi chơi với cô ta, vì đã hai mươi năm rồi như mày nói đấy, bây giờ có nói ra cũng chẳng tội tình gì !
- Mày làm tao phát cáu, Paul, mày chạy từ phòng làm việc xuống và bọn mình đang lái xe từ đầu này đến đầu kia thành phố không phải bỗng nhiên mày muốn nói với tao về Karine Lowenski đấy chứ ? Mà ta đang đi đâu vậy ?
- Mày không nhớ mặt mũi Karine, nhưng dù sao thì mày cũng không quên họ cô ta!
- Đó là chuyện rất quan trọng của mày đấy hả?
- Không , tao đang nói với mày về Carol-Ann chứ.
- tại sao mày lại nói với tao về cô ta ? Từ sáng đến giờ là ba lần rồi. Tao không gặp lại cô ta và bọn tao không ai gọi điện cho ai cả. Nếu mày lo lắng về chuyện đó thì thật là không đáng để bọn mình mất công lái xe ô tô của tao xuống tận Los Angeles, bởi vì bọn mình vừa đi xuyên qua cảng và hiện đã ở South-Market rồi đấy. Mày có chuyện gì vậy, cô ta mời mày đi ăn tối à ?
- Sao mày có thể tưởng tượng ra là tao muốn ăn tối với Carol-Ann được ? Cái hồi chúng mày còn cùng nhau tao đã khó mà có thể làm được chuyện đó rồi, ấy là còn có mày ngồi cùng bàn đấy nhé.
- Vậy thì có chuyện gì nào, mày bắt tao đi qua đến nửa thành phố để làm gì ?
- Chẳng làm gì cả, đề nói chuyện với mày, để nghe mày nói thôi.
- Nói về gì ?
- Về mày !
Paul rẽ sang tay trái và lái chiếc xe Saab vào chỗ đậu xe của một tòa nhà bốn tầng có mặt ngoài ốp sành trắng.
- Paul, tao biết rằng đối với mày chuyện này thật là điên rồ, nhưng tao đã gặp ma thật đấy !
- Arthur, tao biết rằng chuyện này thật là điên rồ, nhưng tao đưa mày đi khám sức khoẻ thật đấy !
Arthur đang nhìn bạn bỗng quay ngoắt lại, dán mắt vào hàng chữ ở mặt trước của tòa nhà.
- Mày đem tao đến bệnh viện à ? Mày có nghiêm túc không đấy ? Mày không tin tao à ?
- Có chứ, tao tin mày ! Và tao sẽ còn tin mày hơn nữa sau khi mày được chụp quét.
- Mày muốn tao được chụp quét ?
- Nghe kỹ tao nói đây, hươu cao cổ ! Nếu có một ngày tao đến cơ quan với vẻ mặt của một gã bị mắc kẹt trên cầu thang di động suốt một tháng trời, rồi tao nổi cáu bỏ đi trong khi trước đó tao chưa hề mất bình tĩnh bao giờ cả, rồi qua cửa sổ mày nhìn thấy tao đi trên vỉa hè với cánh tay giơ ngang một góc chín mươi độ, sau đó tao mở cửa xe ô tô của tao cho một người đi cùng không hề tồn tại, rồi còn chưa hài lòng với những ấn tượng đã gây ra, tao tiếp tục vừa nói vừa hoa chân múa tay trong ô tô, y như là tao nói với ai đó, nhưng mà chẳng có ai, hoàn toàn không có ai cả, và rồi để giải thích tao chỉ biết nói với mày rằng tao vừa gặp một hồn ma, khi ấy tao hi vọng rằng mày cũng sẽ lo lắng cho tao như tao lo lắng cho mày lúc này đây.
Arthur thoáng mỉm cười.
- Khi tao gặp cô ấy trong tủ quần áo của tao, tao lại cứ tưởng là mày bày trò đùa tao.
- Mày đi theo tao, tao sẽ được trấn an ngay bây giờ !
Arthur để cho bạn kéo tay lôi đi vào tận trong phòng đón tiếp của bệnh viện. Cô thường trực đưa mắt nhìn theo họ. Paul ấn Arthur ngồi xuống và ra lệnh cho bạn không được nhúc nhích. Anh cư xử với bạn như cách mà người ta cư xử với một đứa trẻ không được ngoan mà người ta lo rằng trong nháy mắt nó có thể biến khỏi tầm nhìn của mình được. Sau đó anh đi lại bàn thường trực, nói to để gọi cô gái :
- Có ca khẩn cấp đây !
- Ca nào ?- cô gái trả lời đốp lại, với một giọng khá là thong dong, trong khi giọng nói của Paul lộ rõ vẻ sốt ruột và căng thẳng.
- Người ngồi trên ghế đằng kia kìa !
- Không, tôi hỏi anh là ca này thuộc loại bệnh gì cơ?
- Chấn thương sọ não !
- Tai nạn xảy ra như thế nào ?
- Tình yêu là mù quáng và anh ta tiêu thời gian bằng việc giơ đầu cho cái gậy dò đường của người mù nện lên, do vậy kết cục là nó bị hỏng !
Cô gái bảo rằng câu trả lời hài hước lắm, tuy vậy cô không chắc đã hiểu được ẩn ý. Không có hẹn trước và không có đơn bác sĩ thì cô không thể làm gì cho anh được, cô rất lấy làm tiếc !" Cô đợi một chút rồi hãy tiếc!". Cô sẽ tiếc khi anh nói xong cái đã, anh tuyên bố rồi hỏi bằng một giọng đầy uy quyền rằng bệnh viện này đúng là của bác sĩ Bresnik đấy chứ? Cô thường trực gật đầu công nhận. Anh liền giải thích cho cô ta bằng một giọng gay gắt rằng bệnh viện này là nơi mà hàng năm sáu chục nhân viên trong công ty kiến trúc của anh đến để kiểm tra sức khoẻ, để sinh con, để đưa con họ đi tiêm chủng hay là chữa bệnh cảm cúm, viêm họng và các thứ bệnh lặt vặt khác.
Anh nói một lèo không nghỉ lấy hơi và giải thích cho cô gái rằng tất cả số bệnh nhân tử tế ấy, tức là những khách hàng của bệnh viện này, là ở dưới quyền của cái thằng điên trước mặt cô đây, và cả của cái ông đang ngồi bối rối ở chiếc ghế bành đối diện kia nữa.
- Vậy nên, cô ạ, hoặc là bác sĩ Bresnik quan tâm đến ông bạn tôi ngay bây giờ, hoặc là tôi đảm bảo với cô là không một nhân viên nào của tôi còn đến giẫm vào thảm chùi chân ở cái bệnh viện lộng lẫy này của quý vị nữa, thậm chí để dán một miếng cao cũng không !
Một giờ sau Arthur, có Paul đi cùng, bắt đầu chịu một loạt xét nghiệm để làm một bản tổng kết sức khoẻ toàn diện. Sau khi làm điện tâm đồ trong một trạng thái hoạt động mạnh, người ta bắt anh ngồi lên một chiếc xe đạp dùng để tập thể dục trong nhà và đạp hai mươi phút với một đống điện cực dán trên ngực, người ta lấy máu của anh, Paul không được ở lại trong phòng. Sau đó một bác sĩ tiến hành với anh một loạt phép thử phản ứng thần kinh, bác sĩ yêu cầu anh giơ một chân lên, một mắt mở, một mắt nhắm, bác sĩ lấy một cái búa nhỏ gõ vào đầu gối, vào cằm anh, rồi lại còn lấy một cái kim cào cào vào lòng bàn chân anh. Cuối cùng, do sức ép của Paul người ta nhận chụp quét cho anh. Phòng xét nghiệm được ngăn đôi bằng một bức tường kính rộng. Một bên đặt chình ình một cái máy hình trụ đồ sộ rỗng ở bên trong để bệnh nhân có thể chui cả người vào đó, vì thế người ta thường so sánh cái máy này với một cỗ quan tài to, nửa gian bên kia là phòng kỹ thuật lỉnh kỉnh những bảng, những máy nối vào chùm dây điện đen. Arthur nằm dài người trên một cái khuôn hẹp phủ vải trắng, đầu và ngang hông bị buộc chặt, bác sĩ ấn nút để đưa người anh dịch chuyển vào bên trong máy. Khoảng cách giữa người anh và hai bên thành ống chỉ có vài centimét, anh hoàn toàn không thể cựa quậy được nữa. Anh được báo trước rằng anh có thể gặp phải cảm giác rất dữ dội của chứng bệnh claustrophobie là chứng bệnh sợ không gian chật hẹp.
Anh sẽ phải nằm trong đó một mình suốt thời gian xét nghiệm, nhưng anh có thể giao tiếp với Paul và bác sĩ ở phía bên kia bức tường kính lúc nào cũng được. Trong cái khoang, nơi anh bị nhốt, có gắn hai cái loa nhỏ. Mọi người có thể nói chuyện với anh từ gian điều khiển. Khi anh ấn vào quả lê nhỏ bằng nhựa mà người ta đưa anh cầm lúc trước, micro sẽ hoạt động và anh có thể nói chuyện được với bên ngoài. Cánh cửa khép lại và cỗ máy bắt đầu phát ra một loạt âm thanh chói tai.
- Cái mà anh ấy đang phải chịu đựng có kinh lắm không?-Paul hỏi với vẻ thú vị.
Người điều khiển máy giải thích rằng điều đó khá là khó chịu. Nhiều bệnh nhân mắc chứng claustrophobie không thể chịu được cuộc xét nghiệm này và bác sĩ buộc phải dừng lại giữa chừng.
- Hoàn toàn không có gì đau cả đâu, nhưng việc bị giam kín và tiếng ồn làm cho khó chịu về mặt thần kinh.
- Có thể nói chuyện với anh ấy được không?- Paul hỏi tiếp.
Paul có thể nói chuyện với bạn mình bằng cách ấn vào cái nút vàng ở ngay bên cạnh. Người điều khiển máy nói thêm rằng tốt nhất là nên nói chuyện khi cái máy không phát ra âm thanh, nếu không những cử động hàm miệng của Arthur khi anh trả lời sẽ làm cho ảnh chụp bị mờ đi.
- Thế ở đây anh nhìn thấy rõ được bên trong não của anh ấy à ?
- Đúng vậy.
- Người ta có thể phát hiện ra được những gì ?
- Tất cả mọi thứ bất bình thường, một chỗ phình mạch chẳng hạn...
Điện thoại reo lên và bác sĩ nhấc máy. Sau vài phút nói chuyện, bác sĩ xin lỗi Paul. Ông phải vắng mặt một tí. Ông yêu cầu anh không đụng vào gì hết, tất cả ở đây đều là tự động và mấy phút sau ông sẽ quay lại.
Khi bác sĩ rời khỏi phòng, Paul nhìn bạn mình qua lớp kính. Một nụ cười là lạ hiện trên môi anh. Mắt anh hướng về cái nút vàng của micro. Anh do dự một chút rồi ấn nút :
- Arthur, tao đây! Bác sĩ phải vắng mặt rồi, nhưng mày đừng lo, có tao ở đây để giám sát cho mọi việc tiến hành tốt đẹp. Ở phía này sao nhiều nút khiếp lên được. Cứ như là mình đang ở trong buồng lái máy bay ấy. Và tao là người lái đây, phi công nhảy dù mất rồi ! Này, ông bạn, bây giờ thì mày khai hết ra chứ ? Thế nào, mày không đi chơi với Karine, nhưng dù sao thì mày cũng có ngủ với cô ta phải không ?
Khi họ đi ra bãi đậu xe của bệnh viện, Arthur kẹp dưới nách đến chục cái phong bì đựng các kết quả hoàn toàn bình thường.
- Bây giờ thì mày tin tao rồi chứ ?- Arthur hỏi.
- Mày chở tao về cơ quan rồi mày về nhà mày nghỉ như dự định đi.
- Mày lờ câu hỏi của tao. Bây giờ thì mày biết tao không bị u trong đầu rồi thì mày tin tao chưa ?
- Này, đi nghỉ đi, tất cả những chuyện đó có thể là do mày làm việc quá sức.
- Paul, tao đã chơi trò khám sức khoẻ của mày rồi thì mày cũng phải chơi trò của tao đi.
- Tao không chắc là cái trò của mày làm tao thích được ! Ta sẽ nói lại chuyện đó sau, tao phóng thẳng đến nơi hẹn gặp đây, tao sẽ đi taxi thôi. Tao sẽ gọi điện cho mày sau, trong ngày hôm nay.
Paul để bạn ngồi lại một mình trong chiếc xe Saab. Arthur lái xe rời chỗ và đi về hướng North-Point. Trong thâm tâm, anh đã bắt đầu thích câu chuyện này, nữ nhân vật của nó, và những tình huống mà cô gái không bỏ lỡ dịp gây ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận