Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1: Thư sinh Mạnh Hạo

Ngoại Truyện: Hứa Lập Quốc

Thanh sơn bích thủy, bất kiến thương tang, chích văn trĩ nộn, như thiếu niên thì…
Bầu trời xanh thăm thẳm cùng ngọn núi chốn xa như muốn phân ra màu sắc rực rỡ ánh xuống mặt hồ.
Tiếc là mặt hồ lại có gợn sóng khiến cho núi và trời kia dường như
không cách nào thay đổi được hình ảnh đang tản mạn ra bốn phía ở dưới
mặt nước này…

- Hứa Lập Quốc ta thề, nhất định phải trở nên mạnh mẽ ! Ta muốn trở thành nguyên anh lão quái của Thiên Cương Tông !

Tiếng gào thét mang theo phẫn nộ và uất ức truyền tới từ bên bờ hồ, vang vọng ra bốn phía.

Và một hòn đá bị đá bay, văng vào trong làn nước, lúc chìm xuống thì dường như là không muốn không còn nhìn được bầu trời như vậy nữa, nên
đã tận tình tạo ra gợn sóng…

Bên bờ, một thiếu niên mặc một bộ thanh sam đầy nếp nhăn, trên mặt
có dính bùn đất, trông khá nhếch nhác. Tướng mạo của gã không phải là
tuấn lãng, cũng không góc cạnh rõ ràng gì. Khuôn mặt không đẹp đó dường
như còn chưa nảy nở, duy chỉ có vẻ âm u trên mặt và tơ máu trong mắt
khiến cho người ta thấy được chút sát khí xuất hiện trên người kẻ này.

- Chết tiệt, đám chết tiệt trong tông môn kia! Nếu có một ngày Hứa
Lập Quốc ta có thể nổi danh khắp chốn, ta nhất định sẽ nghiền các ngươi
thành tro thành bụi!! Cả ả tiện nhân Lục Vân kia nữa… Ngươi hãy chờ đấy, chờ có ngày Hứa gia gia đây gặp thời, ta nhất định sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Hứa gia gia này. Ta phải tìm một trăm… không, một vạn đạo
lữ, sau đó cho ngươi làm kẻ thứ một vạn lẻ một!

Thiếu niên ngửa mặt lên trời hét lên một lời thề hào hùng đến thế,
dưới tiếng vang vọng của lời thề này, bầu trời như bị rung động bởi
những lời nói đó của thiếu niên mà dần dần biến sắc, mây đen che phủ…

Rồi mưa rơi, những giọt nước mưa kia xối xuống người thiếu niên Hứa
Lập Quốc, rửa đi bùn đất trên mặt, trên quần áo gã, cũng giấu đi cái
dáng vẻ thảm hại đó trong màn mưa.

Loáng cái… đã năm trăm năm!

Ở tu chân quốc cấp bốn nơi Thiên Cương Tông ở, một cây cầu vồng bay
vụt qua bầu trời, trong cầu vồng đó có một nguyên anh tiểu nhân với
khuôn mặt đầy vẻ oán độc, cũng xen cả lo lắng, trong lúc bỏ chạy thi
thoảng còn quay lại nhìn phía sau, dường như là đang bị đuổi giết. Thấy
phía sau không còn ai đuổi theo nữa, gã thế mới thở phào nhẹ nhõm.

- Quỷ tha ma bắt, lần này Hứa gia gia nhà ngươi đào tẩu, khi nào tìm được thân thể rồi, vài năm nữa sẽ quay lại tiêu diệt ba tông môn các
ngươi !

Nguyên anh tiểu nhân này đúng là cậu thiếu niên bên bờ hồ năm trăm năm trước.

Cũng là nguyên anh lão quái thứ ba của Thiên Cương Tông!

Kẻ này tên là Hứa Lập Quốc, có tu vi cao thâm, tính cách lại buồn
vui thất thường, là kẻ cực kỳ tàn ác. Khi vừa Trúc Cơ, gã đã giết sạch
mấy tên đệ tử cùng gã bước vào tông môn năm đó, mà sau khi Kết Đan, tính cách lại càng thay đổi, gã chiêu nạp rất nhiều nữ đệ tử để tiến hành
song tu, nhất là khi trở thành cường giả Nguyên Anh rồi, gã lại càng
kiêu ngạo, một lời không hợp là giết luôn, thường mà nhìn trúng nữ đệ tử thì mặc kệ đó là tông môn nào, trực tiếp cướp đi… Chẳng những những
tông môn đó không thể nhẫn nhịn gã được nữa, mà toàn bộ tu chân quốc đều hận không thể nghiền xương kẻ này thành tro…

Cho tới một ngày, gã bị nhiều tên tu sĩ có cùng tu vi cùng cảnh giới với gã liên kết lại phá hủy thân thể, nguyên anh vất vả lắm mới thoát
được, ngay trong lúc chạy trốn này, nguyên anh của gã đã rất suy yếu.

- Phải làm sao đây, phải làm sao đây… Không có thân thể là không
được, xem ra chỉ có thể đi đoạt xá tu sĩ khác. Ô, đằng đó đúng là đang
có hai tên kìa, ha ha, đúng là Hứa gia gia may mắn mà.

Hứa Lập Quốc vui vẻ, nguyên anh vụt thẳng xuống mặt đất.

Mà trong rừng cây ở dưới đất kia, lúc này hai gã tu sĩ Trúc Cơ đang
gấp rút bước đi, trong lúc đi hai người còn liên tục nói chuyện, mặt
khác vì tu vi còn yếu nên cả hai không nhận ra Hứa Lập Quốc đang tới
gần.

Hứa Lập Quốc nhanh chóng tiếp cận, tuy hai tu sĩ này tu vi không
được cao, nhưng nay Hứa Lập Quốc chẳng thể soi mói được gì hơn, đang
định lao tới một người thì bỗng nhiên chấn động khi nghe được lời nói
của kẻ đó, khựng cả người lại.

- Hê, nghe chưa? Thì ra Nhị sư huynh bị đoạt xá đó! Lúc ấy tông chủ
ra tay, rút tên đã đoạt xá Nhị sư huynh ra, luyện hóa luôn thành khí
linh.

Hai chữ khí linh khiến cả người Hứa Lập Quốc run lên một cái.

- Khí linh thì là cái gì, ta còn biết một tên ở Vân Giác Tông cũng
bị người ta đoạt xá, sau đó bị trưởng lão tông môn bọn họ phát giác.
Ngươi đoán xem chuyện sẽ như nào, ấy là trực tiếp nhốt đánh linh hồn kẻ
đoạt xá kia vào trong một con lợn, ngay đêm đó đem đi chia cho tất cả
các vị trưởng lão, nghe nói là cùng nhau ăn rồi…

- Ăn rồi…

Hứa Lập Quốc lại rùng mình, trong mắt đầy hoảng sợ, thấy hai người kia đi xa dần, gã vẫn ngây người đứng nguyên tại chỗ…

- Bà nó chứ…

Sau một hồi lâu, Hứa Lập Quốc hung hãn mắng một câu. Đừng trông ngày thường gã kiêu ngạo như thế, nhưng thực tế gã lại là kẻ chỉ biết bắt
nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, lúc này đang nhíu mày.

- Như vậy không tốt, một khi bị phát hiện là đoạt xá, nếu tu vi
không thể tăng lên trong thời gian ngắn thì rất nguy hiểm… Ừm, cực kỳ
nguy hiểm! Đúng là Hứa gia gia lợi hại, không lựa chọn làm vậy… Nhưng
nếu không thể đoạt xá thì phải làm thế nào… Phải làm sao bây giờ…

Hàn Lập Quốc rối rắm, mặt ủ mày chau bay đi. Mắt thấy nguyên anh của mình đã u ám tới cùng, tu vi đã sớm rớt xuống Trúc Cơ, đang nghiến răng nghiến lợi, trong mắt xuất hiện hung quang, gã bỗng khựng người lại, vỗ trán một cái thật mạnh, trên khuôn mặt là vẻ vui mừng khôn xiết.

Hắn bỗng nhiên ngừng lại, vỗ mạnh trán một cái, thần sắc mừng rỡ như điên.

- Thi Âm Tông!! Đúng rồi, tới Thi Âm Tông mua thân thể! Ha ha, đúng
là Hứa gia gia quá thông minh mà! Đúng vậy, đi Thi Âm Tông!

Trong phân tông của Thi Âm Tông ở khu vực này…

- Thân thể thượng phẩm… Không mua nổi! Hừ, nếu không phải lão tử bị
cướp túi trữ vật, lại gấp gáp nên chỉ có thể ra ngoài tìm kiếm một vòng, đừng nói là một cái thân thể thượng phẩm, cho dù hai cái cũng chẳng thể mua được !

- Trung phẩm sao cũng đắt thế hả!

- Hạ phẩm, con bà nó, lão tử liều mạng! Ta muốn thân thể trung phẩm!

Chu Cương là một tên đệ tử của Thi Âm Tông. Ngày đó phía sau gã có
thêm một cái quan tài, trong quan tài là một thi hài, đó là vật tông môn ban cho gã để làm pháp bảo, nó có thể khiến chiến lực của gã tăng lên
không ít.

Nhất là thi hài trong chiếc quan tài này rất ngoan ngoãn, khiến cho
gã khá hài lòng. Nhờ sự trợ giúp của thi hài trong quan tài này, gã cũng có chút danh tiếng trong tông môn, thậm chí trong số ba tên đệ tử được
cử đi làm nhiệm vụ tới Phần Kim sơn mạch thu hoạch Phần Kim Quả hàng năm thường có tên gã.

Thời gian nhoáng cái đã ba năm, cũng là lần thứ ba gã tới Phần Kim
sơn mạch chờ Phần Kim quả chín để hái. Mỗi lần tới hái, vì có không ít
tông môn tới đây nên khó tránh khỏi mấy cuộc tranh chấp, nhưng Chu Cương rất là tự tin.

Ba người đi một mạch tới thẳng Phần Kim sơn mạch, ba người khoanh
chân ngồi bên cạnh một trong bốn miệng núi lửa, vừa chú ý vừa chờ thanh
khí xuất hiện trong miệng núi lửa thì xuống hái quả.

Một lát sau, miệng núi lửa bốc lên thanh khí, nhưng lại khác với
những năm trước. Ba người sửng sốt, trao đổi một phen, đang định xuống
tìm kiếm thì đột nhiên ba người nhìn thấy một tên thanh niên chạy ra từ
trong miệng núi lửa. Kẻ này tướng mạo tầm thường, mặc một thân áo bào
xanh. Lúc y bay ra, Chu Cương liếc mắt liền thấy trên bả vai đối phương… lại khiêng một cây Phần Kim quả hoàn chỉnh… Mà trên đó có hơn trăm Phần Kim quả, thế là khiến gã tức đến đỏ sậm mắt lại.

- Đứng lại! Ngươi thật to gan, mặc kệ ngươi thuộc môn phái nào cũng phải trả giá cho việc hủy căn, trả cái giá rất đắt!

Nói xong, Chu Cương vỗ vào chiếc quan tài phía sau. Quan tài lập tức bay lên, dựng thẳng ở một bên. Quan tài kẹt kẹt lộ ra một góc ở bên
phải, một bàn tay khô khốc đen sì thò ra, những sợi hắc hí tràn ra từ
năm ngón tay, những mùi tanh hôi hư thối lập tức ùa tới.

Thi hài này đúng là Hứa Lập Quốc, gã mang theo một loại khí thế lãnh ngạo dị thường, thậm chí còn khinh miệt liếc qua thanh niên mặc áo bào
xanh kia một cái, lòng thì tưởng tượng cảnh thằng nhóc này nhìn thấy
mình sẽ run sợ tới mức nào.

Nhưng lại không ngờ thiếu niên kia xoay người lại mà chẳng có vẻ gì
là hoảng sợ, trái lại còn như cười như không sờ cây Phần Kim, mở miệng
nói:

- Trả cái giá gì cơ?

- Lập tức tự đoạn hai tay hai chân, móc mắt, sau đó trở về với bọn ta, do tông chủ tệ phái định đoạt.

Đó là lời của Chu Cương, cũng là tiếng lòng của Hứa Lập Quốc. Thậm
chí nói xong rồi, gã và Chu Cương, cùng hai tên đệ tử Thi Âm Tông khác
mang theo thi khôi của mình đều hóa thành sáu cây cầu vồng, vọt tới
thanh niên áo bào xanh kia.

Thanh niên kia chỉ thoáng hiện vẻ châm chọc, ngay lập tức có một tia chớp màu đỏ lóe lên. Tia chớp đó quét qua, Hứa Lập Quốc rùng mình, bởi
gã tận mắt thấy hai đạo hữu cùng gã mua thân thể chỉ trong phút chốc
cùng… hình thần câu diệt, hóa thành đống xương trắng.

Thậm chí hai tên đệ tử Thi Âm Tông kia cũng mất hết mọi thần sắc
trong mắt, thần thức tan biến, chết. Thân thể mà Hứa Lập Quốc tốn không
ít tinh thạch để mua này, dưới cái nhìn chòng chọc của gã… cùng trở
thành thi thể.

Cảnh tượng ấy khiến Hứa Lập Quốc hoàn toàn chấn động, một âm thanh đang điên cuồng gào thét trong đầu gã.

- Cường giả, chắc chắn là cường giả, đây là cường giả mạnh nhất mà
ta chưa từng gặp bao giờ! Quỷ tha ma bắt, tu vi thân thể y không cao, là thần thức y rất mạnh… y… bà nó, y cũng đoạt xá !

Chưa bao giờ Hứa Lập Quốc thấy khẩn trương đến vậy, giờ phút này gã
lập tức xoay người, nhanh chóng rút lui muốn bỏ trốn, lòng đã run rẩy và tuyệt vọng.

- Đi tiếp bước nữa, chết!

Giọng nói lạnh lùng của thanh niên kia truyền tới khiến cho toàn
thân Hứa Lập Quốc lại run lên, chân mềm nhũn, nhưng lại cắn răng tiếp
tục bỏ chạy.

- Chết tiệt, ngươi cho là Hứa gia gia này ngu hả, sao có thể không
chạy… Chết tiệt, chết tiệt, ngươi nói coi lão quái mạnh như ngươi sao
phải đi đoạt xá một tiểu tu sĩ chứ!!

Hứa Lập Quốc đang ngầm chửi mắng thì bỗng cả người run lên, cảm giác đau nhức truyền tới. Trong khoảnh khắc khi mối nguy sống chết kéo tới,
gã không kịp nghĩ gì nhiều, lập tức khiến nguyên anh hóa thành một đạo u quang bay ra khỏi mi tâm của thi hài, xoay người nhìn thanh niên kia,
mặt lộ vẻ a dua, cuống quit chắp tay thi lễ.

- Đạo hữu xin hạ thủ lưu tình, tại hạ là đệ tử Hứa Lập Quốc của
Thiên Cương Tông thuộc tu chân quốc cấp bốn, vừa rồi đã mạo phạm, tại hạ chắc chắn sẽ bồi tội, đạo hữu xin hãy bình tĩnh, vạn lần không nên kích động.

Nam tử mặc thanh sam kia lạnh lùng liếc Hứa Lập Quốc một cái, bỗng
nhiên trong đôi mắt lóe lên tia sáng khiến toàn thân Hứa Lập Quốc càng
thêm run rẩy.

Hứa Lập Quốc không hề biết rằng, từ giây phút khi tia sáng đó lóe
lên, vận mệnh của gã đã hoàn toàn bị thay đổi. Mà từ đó về sau, gã lại
vĩnh viễn có thêm một câu cửa miệng mới.

- Sát tinh…

Chương 1: Thư sinh Mạnh Hạo

Triệu quốc là một nước nhỏ, giống những
nước nhỏ khác ở Vùng đất Nam Thiệm này, hướng tới Đông Thổ, hướng tới
Đại Đường, hướng tới Trường An, đó là sự kính trọng quốc chủ, cũng là lý tưởng của giới văn sinh Triệu quốc, giống như Đường Lâu trong đô thành
có độ cao như hoàng cung, dường như có thể nhìn tới Đông Thổ Trường An ở cách trăm núi ngàn sông.

Thời tiết tháng Tư lạnh lẽo nói không nên lời, tất nhiên là không có cái nóng gay gắt. Ngọn gió nhè nhẹ lướt qua mặt đất, ùa qua Bắc Mạc
Khương Địch, thổi qua Đông Thổ Đại Đường, cuốn lên chút bụi đất như
sương, uốn lượn vài vòng tới Đại Thanh Sơn ở bên cạnh Triệu quốc, rồi
rơi xuống người của một vị văn sinh thiếu niên đang ngồi trên đỉnh ngọn
núi kia.

Thiếu niên này hơi gầy gò, tay cầm một chiếc hồ lô, người mặc một
chiếc trường sam văn sĩ màu lam trông khá sạch sẽ, thoạt trông chừng
mười sáu mười bảy tuổi, không cao lắm, da lại hơi đen, nhưng đôi mắt
trong suốt kia lại mang theo chút thông minh, chỉ là lúc này hắn nhăn
mày lại nên khiến vẻ thông minh liễm đi, mà thêm một phần mê mang.

- Lại thi rớt…

Thiếu niên thở dài. Hắn tên là Mạnh Hạo, là một thư sinh bình thường ở huyện Vân Kiệt dưới Đại Thanh Sơn này, cha mẹ đột nhiên mất tích từ
thuở ấu thời, gia tài để lại vốn không nhiều, lại mấy năm đèn sách xa xỉ nên nay đã bần cùng.

- Thi ba năm, ba năm nay không ngày nào là không đọc sách thánh
hiền, đọc tới phát ngán rồi, chẳng lẽ khoa cử thật sự không phải con
đường tương lai của Mạnh Hạo ta?

Mạnh Hạo tự giễu, cúi đầu nhìn chiếc hồ lô trong tay, sắc mặt buồn bã.

- Lý tưởng làm quan phát tài để làm kẻ có tiền đã ngày càng xa, lại
càng đừng mơ tới chuyện có tiền rồi sẽ tới Đông Thổ Đại Đường… Vô dụng
nhất đúng là thư sinh.

Mạnh Hạo gượng cười, ngồi trên đỉnh núi yên tĩnh này nhìn hồ lô
trong tay, vẻ mặt lại càng thêm u mê, u mê ấy là sự sợ hãi với tương
lai, lại là mê mang về cuộc đời mình, không biết mai sau mình có thể làm được gì, cũng không rõ con đường tương lai ở nơi nào.

Liệu sẽ có vị quý nhân nào coi trọng mình, hay có vị tiểu thư khuê
các nào vừa ý mình, hay là năm sau đó liệu mình còn có tiếp tục khoa cử.

Những câu hỏi không đáp án này, với một vị thiếu niên mười sáu mười
bảy tuổi mà nói, sự mê mang ấy như hóa thành một cái miệng lớn vô hình
nuốt lấy hắn, làm cho hắn thấy sợ hãi.

- Cho dù là tiên sinh dạy học trong huyện thành thì mỗi tháng cũng
chỉ được vài đồng, thậm chí còn không nhiều bằng cửa hàng thợ mộc của
Vương bá. Biết thế thì năm đó chẳng thèm đi học nữa, mà học tay nghề thợ mộc với Vương lão bá thì sau này có thể giải quyết ấm no rồi, còn tốt
hơn là hai bàn tay trắng như bây giờ.

Mạnh Hạo trầm mặc.

- Nhà nay đã chẳng còn mấy lương thực, ngân lượng cũng đã tiêu xài
chẳng còn dư là bao, còn nợ Chu viên ngoại ba lượng bạc, sau này… biết
phải làm sao.

Mạnh Hạo ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thì thào vài câu. Bầu trời
thật trong xanh, thật to lớn, nhìn mãi không thấy tận cùng, giống như
hắn không nhìn tới tương lai.

Hồi lâu sau, Mạnh Hạo lắc lắc đầu, lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, chăm chú đọc một lúc rồi nhét tờ giấy vào trong hồ lô, sau đó ra sức
quăng xuống núi.

Dưới núi có một con sông lớn, đông giá rét mà nước sông không hề đông lạnh, nghe nói là nó chảy qua Đông Thổ Đại Đường.

Đứng trên đỉnh núi, Mạnh Hạo im lặng nhìn hồ lô dần trôi xa theo
dòng nước dưới chân núi, không hề chớp mắt, dường như thấy được người mẹ ruột thịt của mình. Hồ lô kia mang theo lý tưởng của hắn, mang theo
khát vọng mãnh liệt của hắn với tương lai, càng lúc trôi càng xa, không
biết ngày nào tháng nào sẽ có người nhặt được hồ lô đó, đọc được tờ giấy bên trong.

Một lúc sau, Mạnh Hạo mới thu tầm mắt lại, che giấu đi vẻ mê mang
trong ánh mắt, hít một hơi thật sâu hơi thở của núi non, ánh mắt toát
lên vẻ kiên định.

- Cho dù thế nào, học hành cũng được, thợ khéo cũng vậy, luôn phải… sinh tồn.

Mạnh Hạo vốn là người có tính cách như vậy đó, trong thông minh có
kiên cường, nếu không như vậy thì năm đó khi song thân ra ngoài rồi hắn
đã chẳng thể một thân một mình sống tới bây giờ.

Mạnh Hạo ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lại càng thêm kiên định, đang
định xuống núi thì đúng lúc này, dưới vách núi kia truyền tới âm thanh
yếu ớt như sắp bị gió thổi tan, lúc truyền vào tai Mạnh Hạo thì đã mỏng
manh đến mức dường như khó có thể phát hiện.

- Cứu… cứu với…

Mạnh Hạo khựng người, giật mình một cái rồi cẩn thận nghe ngóng,
tiếng cứu mạng ấy cũng rõ ràng hơn khi hắn chú tâm lắng nghe.

- Cứu với…

Mạnh Hạo bước vội vài bước tới cạnh đỉnh núi, cúi xuống nhìn thì
thấy ở lưng chừng vách núi này dường như có một kẽ nứt, có người thò nửa người ra từ nơi đó, sắc mặt tái nhợt và hoảng sợ đầy tuyệt vọng đang hô hoán.

- Ngươi… phải là Mạnh Hạo không, cứu với, Mạnh tài tử cứu ta với.

Người thò ra từ lưng chừng vách núi kia cũng là một thiếu niên, gã
liếc thấy Mạnh Hạo cái thì lập tức mừng rỡ như tìm được đường sống trong chỗ chết.

- Vương Hữu Tài?

Mạnh Hạo mở to mắt nhìn vị thiếu niên ở giữa sườn núi đó, hắn có
biết người này, chính là con của Vương bá có cửa hàng mộc trong huyện
thành.

- Ngươi… sao ngươi lại chạy tới đây?

Mạnh Hạo liếc qua cái khe bên dưới, nơi đó cực kỳ dốc, căn bản không cách nào mà con người có thể leo xuống, nếu không chú ý một cái là nhất định sẽ rơi xuống dòng sông bên dưới ngay.

Mà nước sông lại chảy xiết như vậy, một khi rơi vào là cửu tử nhất sinh.

- Không chỉ ta, còn có mấy người khác ở huyện lân cận, bọn ta đều ở
trong này. Mạnh huynh đừng nói vội, mau cứu bọn ta ra đi.

Vương Hữu Tài sốt ruột nói, có lẽ là do thò người ra một thời gian
dài, nói xong thì một tay vồ hụt, nếu không phải được mấy người phía sau nắm lấy quần áo thì đã trượt ngã xuống rồi, khiến cho Vương Hữu Tài sợ
tới mặt càng thêm tái nhợt.

Mạnh Hạo thấy chuyện cấp bách, nhưng hắn một mình lên núi, không có
dây thừng, muốn cứu người cũng chẳng có cách nào. Hắn quay đầu nhìn
thoáng qua dây mây chằng chịt khắp núi, mắt tỏa sáng, lập tức tìm kiếm.

Hắn vốn gầy gò, phải mất hai nén hương mới tìm được dây mây đủ dài,
thở hổn hển cuốn dây mây lại rồi trở về bên vách núi, vừa gọi tên Vương
Hữu Tài, vừa xoay người thả dây leo kia xuống dưới sườn núi.

- Ngươi còn chưa nói rốt cuộc các ngươi xuống đó như thế nào?

Mạnh Hạo thả dây mây xuống, hỏi.

- Bay!

Người phun ra chữ này không phải là Vương Hữu Tài, mà là một thiếu
niên tám chín tuổi bên cạnh gã, thiếu niên này trông khỏe mạnh kháu
khỉnh, lớn tiếng kêu lên.

- Nói linh tinh, bay cái gì mà bay, nếu ngươi bay xuống được thì sao giờ không bay lên đi.

Mạnh Hạo giễu cợt một câu, dứt khoát rút dây mây lại một ít.

- Đừng nghe nó nói bậy, chúng ta bị một nữ nhân biết bay bắt tới
đây, bảo là muốn mang chúng ta tới cái tông gì đó làm tạp dịch.

Vương Hữu Tài vội mở miệng nói liên hồi, sợ Mạnh Hạo sẽ thu dây mây lại.

- Lại nói hươu nói vượn rồi, biết bay? Đó là tiên nhân trong truyền thuyết, ai tin hả.

Mạnh Hạo chẳng hề tin, thầm nghĩ mình đọc trong sách vở, thấy không
ít những câu chuyện tiên nhân trở thành kẻ có tiền, mà những chuyện ấy
chỉ là sách vở gạt người thôi.

Mắt thấy sợi dây kia tới khe núi trên vách núi, được Vương Hữu Tài
bắt lấy, nhưng Mạnh Hạo đột nhiên cảm thấy gió lạnh thổi tới từ phía
sau, nhiệt độ dường như trở về mùa đông khiến hắn rùng mình, theo bản
năng quay đầu lại thì lập tức kinh hô một tiếng, suýt nữa thì bước hụt
ngã xuống sườn núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận