Ngã Dục Phong Thiên

Chương 10: Sự vui sướng của gương đồng (2)

Không có thời gian ngưng thần đưa gương
đồng và linh thạch vào túi trữ vật, Mạnh Hạo tiện tay đút vào trong túi
quần áo, rồi nhảy vọt tới phía trước. Từ khi cơ thể xuất hiện linh khí,
Mạnh Hạo phát hiện thân thể mình linh hoạt hơn lúc trước không ít, tuy
vẫn gầy yếu nhưng cũng có sức bật hơn.
Nhất là khi tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng một, bật nhảy thế này tốc
độ càng nhanh, chỉ mấy chục giây mà Mạnh Hạo đã bắt được con gà rừng
đang kinh hoảng kia. Con gà này bị nắm chặt lấy đôi cánh là sẽ không vỗ
phịch phịch nữa.

- Không rõ mập mạp nay thế nào rồi.

Mạnh Hạo xách con gà rừng, nghĩ tới mập mạp, đang định tìm gã để
cùng hưởng vài món ăn dân dã, đang xoay người, Mạnh Hạo bỗng cảm thấy có thứ gì đó trong túi áo nóng lên.

Ngay sau đó, con gà rừng bị hắn bắt vốn đang yên lặng chợt kêu lên
thê thảm, toàn thân giãy giụa, mạnh tới mức khiến Mạnh Hạo suýt nữa thì
không nắm chặt được.

Con gà giãy giụa cực kỳ mạnh, lại kêu lên vô cùng thê lương, mà trong lúc giãy giụa, đít nó bụp một tiếng trực tiếp nổ tung, máu tươi văng
khắp nơi.

Cảnh này xảy ra quá đột ngột, Mạnh Hạo hoàn toàn ngơ ngẩn. Hắn lên
núi gần bốn tháng, bắt được không ít gà rừng, đây đúng là lần đầu nhìn
thấy chuyện như thế này. Nhất là nhìn phần đít nổ tung của con gà đã
chết kia, Mạnh Hạo kinh ngạc, vội ngó nhìn khắp nơi, nhưng bốn phía cực
kỳ yên tĩnh, chẳng có bóng dáng nào.

- Sao lại thế này?

Mạnh Hạo rùng mình, con gà kia chết rất thê thảm, nhất là phần đít
bê bết máu thịt, có thể tưởng tượng lúc chết nó đã phải chịu đau đớn tới mức nào.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đè xuống sự khẩn trương trong lòng. Con gà rừng này chết quá kỳ quái, thậm chí Mạnh Hạo còn cảm thấy toàn thân
lạnh toát.

- Không đúng.

Mạnh Hạo ném con gà rừng đã nổ bung cái mông kia đi, rồi lấy linh
thạch và chiếc gương trong túi áo ra. Hắn nhớ lúc trước khi con gà rừng
này xuất hiện dị thường, có thứ đồ gì đó trong túi đã nóng lên.

- Không thể nào là linh thạch được…

Mạnh Hạo nhìn chằm chằm vào gương đồng, tim đập rộn lên, mắt tỏa sáng.

- Hay là…

Bàn tay cầm gương đồng của Mạnh Hạo run run, lúc này hắn mặc kệ
chuyện tìm gà rừng với mập mạp, mà cầm gương chạy thẳng vào trong rừng
với tốc độ nhanh nhất. Hắn muốn tìm một con sơn thú để coi hung thủ làm
mông con gà rừng kia nổ bung có phải là thứ này không.

Hắn lao đi, không bao lâu thì một con hươu xuất hiện trước mặt Mạnh
Hạo, nó ngờ nghệch nhìn hắn, Mạnh Hạo tới gần, lập tức giơ gương trong
tay lên chiếu vào con hươu kia.

Vẻ ngây dại trên mặt con hươu kia lập tức thay đổi, cả người nhảy
vút lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết bỏ chạy. Tiếng kêu ấy khó có thể
mô tả được, như xé ruột xé gan, khiến cho người ta vừa nghe là có thể
tưởng tượng được nó đau nó thê thảm tới mức nào. Nhưng Mạnh Hạo nhìn
thấy rõ ràng cái mông của con hươu khi nó nhảy lên rõ ràng như bị một
sức mạnh nào đó đánh vào, liên tục hai cái, con hươu đó cũng kêu thảm
hai tiếng, thân thể còn chưa rơi xuống thì mông đã nổ tung, co giật mình mà chết.

Mạnh Hạo ngơ ngác nhìn con hươu đã chết, lại nhìn xuống chiếc gương
trong tay, một lúc lâu sau, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ kích động và hưng
phấn trước nay chưa từng có.

- Bảo vật, thứ này nhất định là bảo vật!!

- Chỉ là… bảo vật này hơi quái dị, thích bạo chết mông dã thú…

Mạnh Hạo dù thấy khó hiểu nhưng lúc này hưng phấn đã choán hết tất
cả, cũng mặc kệ vì sao bảo bối này lại quái dị như vậy, trái lại còn
nóng lòng muốn tìm những dã thú khác để thử.

Dọc đường đi, Mạnh Hạo càng thêm hưng phấn, mà con đường hắn đi qua đầy mùi máu tanh…

Đó là do máu do mười con thú bị nổ mông nhuộm đỏ.

- Bụp!

Con sói hoang có bộ lông dày phía trước Mạnh Hạo kêu gào thảm thiết, bị đánh vào mông ba lượt liên tục, cuối cùng khi nổ bung thì toàn bộ
mông đã đầy máu và thịt.

Một con đại bàng bay xuống rừng kiếm ăn, còn chưa kịp bay lên thì đã kêu lên thảm thiết như đang phải trải qua cơn ác mộng mà cả đời chưa
từng gặp, mông đít trực tiếp nổ tung.

Đó là một con mãnh hổ to chừng người lớn, đang vồ tới Mạnh Hạo từ
trong rừng, khi còn ở giữa không trung, tiếng gầm gừ khiến người ta phải sợ hãi liền biến thành tiếng kêu thảm thiết, trong lúc kêu thì nửa cái
mông nổ tung, có lẽ là do bộ lông con mãnh hổ này dày nên đã bạo liên
tục năm lần.

- Bảo vật, đúng là bảo vật rất mạnh.

Thấm thoắt đã tới hoàng hôn, Mạnh Hạo đã kích động tới cực điểm. Hắn nhìn chiếc gương đồng trong tay, cả một ngày này đã có không dưới trăm
con mãnh thú bị chiếc gương này làm cho nổ tung phần mông đít mà chết.

May là nơi đây toàn núi hoang, chứ nếu tập trung lại ở một ngọn núi, nhất định sẽ khiến nơi đây đầy mùi máu tanh.

- Nhưng gương này không phải có tác dụng với tất cả, lúc trước ta
thử với mãng xà và cá sông, nó không hề phản ứng với đám có vảy, trái
lại lông càng dày thì gương càng mạnh.

Ngày này Mạnh Hạo đã thử rất nhiều lần, còn phát hiện để gương trong túi trữ vật thì không có hiệu quả, chỉ có cầm trong tay mới có tác
dụng. Thậm chí hắn còn có một cảm giác kỳ lạ là dường như chiếc gương
đồng trong tay này còn kích động khi dã thú nổ mông mà chết hơn cả mình, ngay cả vết rỉ sét trên mặt nó dường như hòa tan, giống như mấy năm qua chưa từng được phóng thích như vậy.

Hoàng hôn buông xuống, cả một ngày trời Mạnh Hạo đi tới từng ngọn
núi hoang vu, lúc này gió đêm lùa tới, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, mang
theo kích động định bụng trở về động phủ theo đường cũ, dù sao nơi đây
nhiều thú hoang, thậm chí Mạnh Hạo còn nghe nói nơi đây từng có yêu thú
biết tu hành xuất hiện, lúc này tuy kích động, nhưng cũng biết nó hung
hiểm như nào.

Lúc đến đây vì còn phải tìm dã thú nên tốc độ không mau, nhưng khi
về lại chuyên tâm chạy đi, Mạnh Hạo phóng đi như bay giữa rừng núi, vượt qua từng ngọn núi hoang vu. Không lâu sau, trăng khuyết từ từ mọc lên,
chỉ cần ba ngọn núi nữa là trở về động phủ thì một trận gió nóng kéo
tới. Trong gió đó có mùi tanh nồng nặc, làm cho Mạnh Hạo khựng người
lại, cảm thấy nguy hiểm, không chút do dự nhanh chóng lùi ra sau.

Gầm!

Một tiếng gầm vang dội khắp nơi gần như vang lên cùng lúc Mạnh Hạo
lùi ra sau. Theo gió nóng nhào tới là một con mãnh thú cao chừng một con người, trông như khỉ, nó có đôi mắt đỏ sậm ánh lên vẻ hung tàn, lông
toàn thân dày và mượt, thậm chí còn rũ cả xuống dưới.

Con mãnh thú này nhìn chòng chọc Mạnh Hạo với ánh mắt khát máu. Mạnh Hạo biến sắc, nhìn vào mắt nó thì tâm thần chấn động, dường như ý thức
cũng bị đôi mắt của mãnh thú hút đi, mà Mạnh Hạo còn cảm nhận được dao
động tu vi trên người con mãnh thú này.

- Ngưng Khí tầng hai!

Mạnh Hạo lại lùi ra sau, sắc mặt cực khó coi. Hắn biết rằng đây
không phải là hung thú mà là yêu thú, hiển nhiên là bị mùi máu tanh ban
ngày đưa tới.

Thời gian không cho phép Mạnh Hạo suy nghĩ, con yêu thú lông rậm như khỉ này đột nhiên nhảy lên, nhưng bên ngoài cơ thể nó trong khoảnh khắc lại xuất hiện ngọn lửa. Ngọn lửa kỳ dị này không đốt cháy bộ lông của
nó, mà là theo con thú vồ thẳng tới Mạnh Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận