Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1014: Hứa Bình Bình

Mạnh Hạo nhíu mày, vô duyên cớ vô cớ ở chỗ này bị khinh miệt như vậy, nếu Mạnh Hạo tản ra tu vi, chuyện này trong nháy mắt liền có thể hóa giải. Nhưng hắn thật vất vả phát tài một khoản lớn như vậy, đã có yêu tâm có thể giải quyết vấn đề, hắn cũng không muốn lộ ra tu vi để đè người. Gần như vào khoảnh khắc nữ nhân kia xoay người, Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, lập tức thanh âm lạo xạo chợt truyền ra. 1500 khối yêu tâm hạ phẩm trong nháy mắt ở bên trong đại điện này, trực tiếp chất đống thành một tòa núi nhỏ.
Tia sáng bắn ra bốn phía, vô cùng rực rỡ, nhất là thanh âm này quanh quẩn, thêm vào đó bên trong đại điện đột nhiên linh khí nồng đậm, lập tức khiến cho vài thiên kiêu đang muốn lên tầng hai, từng người một rối rít theo bản năng nhìn lại. Dưới một cái nhìn đó, mọi người lập tức sửng sốt, sau đó ánh mắt trong nháy mắt lộ ra ánh sao.
Quý Tiếu Tiếu cũng quay đầu, sau khi nhìn thoáng qua những thứ yêu tâm kia, lấy tu vi cùng thân phận của nàng, vẫn là tâm thần bị chấn động một chút. Nàng rõ ràng biết được, giá trị của những yêu tâm đó, không khỏi nhìn về phía Mạnh Hạo.
Người thanh niên bên cạnh nàng cũng ngây ngẩn cả người, hô hấp có chút dồn dập. Hắn mặc dù là thiếu tông, nhưng hơn cả một ngàn yêu tâm hạ phẩm chất đống ở cùng một chỗ, đối với hắn mà nói, cũng không thấy nhiều.
Về phần vị Phi Tiên Tông nữ đệ tử kia, nàng ngược lại là người cuối cùng phát hiện. Khi nàng nhìn đến mọi người đều đang nhìn phía mình, nàng theo bản năng quay đầu lại, lập tức đã bị một núi nhỏ yêu tâm làm cho hoảng hốt tâm thần.
Trong óc ông ông có chút không thể tin. Nàng làm sao cũng không thể tưởng tượng, rõ ràng hai người thoạt nhìn quần áo bình thường, thậm chí có chút ít thổ khí, không ngờ... tùy thân mang nhiều yêu tâm như vậy.
- Tiền... Tiền bối...
Cô gái có chút nói lắp, đang muốn lên tiếng.
- Không đủ sao? Ta đây lấy ra toàn bộ là được chứ gì.
Mạnh Hạo nói một cách nhàn nhạt, vung mạnh tay phải lên.
Ầm!
Lại một tòa núi nhỏ yêu tâm xuất hiện. Cùng lúc đó, tiếng vang lần nữa truyền ra. Tòa núi nhỏ yêu tâm thứ ba xuất hiện, cả ba toà núi nhỏ, cả 5 ngàn yêu tâm hạ phẩm, vào giờ khắc này, đồng thời xuất hiện bên trong Xuất Vân Các đại điện. Tia sáng vạn trượng, rực rỡ bắn ra bốn phía, linh khí mạnh khiến khoảnh khắc nơi đây dường như trở thành tiên cảnh.
Giờ khắc này, trong đầu của nữ nhân kia trong nháy mắt nổ ầm ầm, gần như thân thể đứng không yên, sắc mặt tái nhợt, không thể tin đến cực hạn. Nàng bất kể như thế nào cũng không thể nghĩ tới, người mà mình trước đây châm biếm, lại là một phú ông như vậy.
Ngay cả các thiên kiêu của ba tông ở trên lầu cũng hít thở mãnh liệt dồn dập. Từng người một mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm những yêu tâm, hận không thể lập tức làm của riêng.
Quý Tiếu Tiếu cũng thất kinh. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Mạnh Hạo, mơ hồ xuất hiện thêm một tia lửa nóng. Thanh niên bên cạnh thời khắc này hút ngược hơi thở, ngơ ngác nhìn những yêu tâm nọ.
Cả trong đại điện, phút chốc một mảnh an tĩnh.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một trận tiếng cười truyền đến, lại thấy từ trong lầu hai có một người thiếu phụ đi ra. Quần áo có chút hở hang, dường như trời sanh mị thái, đi lại như làn gió thơm đập vào mặt. Nơi mi tâm có năm màu tinh phiến làm đẹp, chưa nói đã cười. Toàn thân tản ra khí tức của sự thành thục, tạo thành một cỗ lực hấp dẫn mãnh liệt.
Nàng cất bước đi xuống bậc thang, ghé sát vai đi qua những thiên kiêu nọ, nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Ngược lại thì những thiên kiêu nọ phải từng người một cúi đầu ôm quyền.
Cho dù là Phi Tiên Tông thiếu tông, thấy được cô gái này cũng phải nhanh cúi đầu, dáng vẻ rất cung kính.
- Hôm nay sớm nghe thấy được chim khách đang gọi, thiếp đã biết đúng thật có khách quý tới cửa. Thiếp đợi cả ngày, chỉ đi nghỉ chút thời gian thì khách quý đã tới rồi.
- Thiếp Hứa Bình Bình, bái kiến đạo hữu.
Mạnh Hạo nhìn nhìn Hứa Bình Bình. Tu vi của Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, mặc dù ẩn giấu rất sâu, nhưng trong mắt của Mạnh Hạo, như cũ rõ ràng có thể thấy được.
Chỉ một cái liếc mắt, nội tâm của Hứa Bình Bình bỗng nhiên run lên. Cái nhìn này mang tới cho nàng cảm giác, dường như trong nháy mắt xuyên thấu hết thảy phòng bị của mình, khoảnh khắc thấy được nội tâm của mình, dường như hết thảy bí ẩn không giữ lại chút nào bị đối phương nhìn một cái triệt triệt để để.
Một màn này lập tức khiến trong lòng nàng khẩn trương. Nhưng trên thần sắc cũng không lộ chút nào, vẫn là một bộ dáng thành thục quyến rũ.
- Đạo hữu mời lên lầu hai, bên trong Xuất Vân Các ta, tất có vật đạo hữu cần.
Hứa Bình Bình cười nói, vô luận là lời nói hay là nội tâm, đều đối với Mạnh Hạo càng khách khí hơn.
Mạnh Hạo gật đầu, ra dấu tay đi ở phía trước, lên cầu thang. Trái tim của Duy Ly nhảy lên ầm ầm. Hôm nay một màn này, khiến nàng mở rộng tầm mắt, trong thời khắc khẩn trương này cũng có kích động, vội vàng đi theo phía sau Mạnh Hạo.
Mắt thấy muốn lên cầu thang, Duy Ly chần chừ một chút, thấp giọng lên tiếng.
- Tiền bối, những thứ yêu tâm đó...
- Yêu tâm của ta bên trong Hải Thành này sẽ không có người nào dám đoạt.
Mạnh Hạo nói nhàn nhạt, đi lên cầu thang. Lời nói của hắn truyền ra, rơi vào trong tai mọi người, khiến cho nội tâm của mọi người đều chấn động.
Câu nói này vô cùng bá đạo.
Đôi mắt của Hứa Bình Bình nhoáng lên một cái, nghĩ tới ánh mắt lợi hại của Mạnh Hạo trước đó, nàng không khỏi càng cẩn thận.
Mạnh Hạo đi sát qua cạnh những thiên kiêu kia, vô luận là Phi Tiên thiếu tông hay là những thiên kiêu khác, đều theo bản năng nhường ra con đường, cho đến khi đi tới bên cạnh Quý Tiếu Tiếu. Cô gái này mang vẻ tò mò, nhìn thêm Mạnh Hạo vài lần.
Mạnh Hạo cũng không để ý tới nàng, lên lầu hai.
Hứa Bình Bình sau đó đi tới, đi ngang qua sát cạnh những thiên kiêu. Bỗng nhiên bước chân chợt ngừng, nàng quay đầu nhìn về phía Nguyên Anh lão giả đi theo bên cạnh những thiên kiêu, còn có mấy tên đệ tử của Phi Tiên Tông ở chỗ này chiêu đãi.
- Hai người các ngươi cút trở về Phi Tiên Tông.
Khi nàng nhàn nhạt lên tiếng, hai vị Nguyên Anh lão giả lập tức run rẩy, cúi đầu xưng phải.
- Bốn người các ngươi cũng cút về đi. Phi Tiên Địa Lao trách phạt bốn người các ngươi 30 năm!
Giữa lúc nàng nói, sắc mặt của bốn tên Phi Tiên Tông đệ tử tái nhợt, thân thể run run, dường như sợ hãi đến cực hạn.
- Còn ngươi nữa... Dài mắt chó đê tiện, nếu bởi vì ngươi, tông môn bị gây phiền toái, ngươi có 10 cái mạng cũng không đủ thường lại, đuổi ra Phi Tiên Tông, cút xa được bao nhiêu thì cút thật xa đi.
Cuối cùng, Hứa Bình Bình nhìn thoáng qua trong đại điện. Phi Tiên Tông nữ đệ tử thất hồn lạc phách. Nàng nói xong thì xoay người lên tầng hai, chỉ có điều khi đi ngang qua cạnh Quý Tiếu Tiếu, gật đầu cười cười với cô gái này.
Xuất Vân Các, chỉ có hai tầng, tầng hai cũng có kích thước như đại điện vậy, thoạt nhìn rất là khí phái, chính giữa có một cái lư hương. Nó điêu khắc kỳ thú, dường như nuốt mây phun hơi nước, khiến cho bên trong tầng hai mơ hồ có sương mù lượn lờ.
Sau khi Mạnh Hạo lên tầng hai, ngồi xuống một chiếc ghế. Duy Ly đứng phía sau Mạnh Hạo, nhìn bốn phía, nội tâm kích động không thôi. Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới, mình có thể có một ngày đứng ở vị trí này.
Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh, nhắm mắt im lặng, không bao lâu Hứa Bình Bình mang nụ cười đi tới, dường như u oán liếc nhìn Mạnh Hạo một cái.
- Tiền bối đặt nhiều yêu tâm trong đại điện như vậy, hại thiếp rất là khẩn trương.
Mạnh Hạo mở mắt ra, tự tiếu phi tiếu, thần tình rơi vào trong mắt của Hứa Bình Bình, khiến nội tâm của nàng khẩn trương một chút, ngay cả nụ cười cũng đều đột nhiên cảm giác được có chút gượng ép.
- Ta muốn pháp bảo phi hành, tốt nhất .
Mạnh Hạo bình tĩnh nói.
- Sớm đã chuẩn bị xong cho tiền bối rồi.
Hứa Bình Bình cười nói, hai tay nâng lên vỗ ra ba cái. Lập tức có ba nữ tử mặc quần lụa mỏng nổi bật, trong tay nâng mâm bạc, nhẹ nhàng đi ra từ trong lư hương tầng hai. Ba cô gái đi tới gần, cung kính giơ lên cao mâm bạc trong tay.
Thời khắc này đám người Quý Tiếu Tiếu đều lên lầu hai. Ở một hướng khác, xa xa nhìn nơi này, hiển nhiên so với mua bán pháp bảo phi hành, bọn họ càng cảm thấy hứng thú hơn là bên phía Mạnh Hạo.
Bên trong ba cái mâm bạc, để một thanh tiểu kiếm màu đồng đỏ, một chiếc thuyền gỗ màu tím, còn có một mặt phi toa.
- Hồng Đồng Kiếm, đón gió lớn lên, có thể biến hóa thành lớn nghìn trượng, bên trong chồng lên chín tầng, có thể chứa ít nhất 300 người ở bên trong, cũng có 10 ngàn tiểu kiếm hợp thành.
- Tử Mộc Chu, có thể chứa hai trăm người ở bên trong, không có pháp trận công kích, cũng không có trận pháp phòng hộ, nhưng tốc độ... có thể so với Trảm Linh đệ nhất đao, chỉ hao phí linh thạch, linh thạch hạ phẩm, ba nhịp thở một viên!
- Hồn Phi Toa, chỉ có vào khoảng ba trượng, tốc độ bình thường. Chỗ chân chính sắc bén là phong nhận này, một khi ở bên trong, mỗi nửa canh giờ, có thể tạo thành một đạo phong nhận, chỉ cần linh thạch đủ, phong nhận có thể gần như vô số.
- Ba dạng vật phẩm này xem như đỉnh cấp bảo vật phi hành mà bên trong Xuất Vân Các ta có khả năng chế ra, không biết đạo hữu nhìn được cái nào không?
Hứa Bình Bình nhìn Mạnh Hạo, mở miệng cười.
Cách đó không xa thiên kiêu của ba tông, từng người một khi nhìn đến ba dạng pháp bảo phi hành này đều lộ ra ý khát vọng. Bọn họ khắc sâu hiểu rõ về chỗ tốt của ba dạng pháp bảo.
Mạnh Hạo nhíu mày một cái. Ba dạng pháp bảo này có lẽ người ở bên ngoài xem ra rất tốt, nhưng tu vi của Mạnh Hạo thì hắn nhìn không thuận mắt.
Thấy Mạnh Hạo cau mày, nội tâm của Hứa Bình Bình bỗng nhiên chấn động. Nàng hít thở cũng dồn dập một chút, kết hợp chuyện lúc trước, nội tâm của nàng mơ hồ có một suy đoán.
- Tuy nhiên ta đề nghị đạo hữu, không cần mua ba dạng pháp bảo này. Bọn chúng nhìn như không tệ, nhưng đều có tệ đoan, vả lại tuy rằng trân quý, nhưng dù sao cũng là chế thức bảo vật, trên Nam Thiên Đại Địa có không ít người có.
- Hả?
Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn nhìn Hứa Bình Bình.
- Nếu tiền bối có đủ yêu tâm, bên trong Xuất Vân Các này của ta có một dạng chí bảo phi hành!
Hai mắt của Hứa Bình Bình nhoáng lên một cái, nhẹ giọng lên tiếng. Tay phải bấm quyết, chỉ một cái về phía lư hương.
Dưới một cái chỉ nọ, lập tức lư hương đó nổ ầm ầm, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Bỗng nhiên , từ bên trong lư hương, phun trào ra đại lượng sương mù. Trong những sương mù ấy, bất ngờ có một chiếc hư ảo chiến xa đồng thau!
Chiến xa nọ tràn đầy tang thương, cũng có tia chớp cuồng bạo gào thét ở bốn phía chiếc thuyền. Trên chiến xa có từng đạo cái khe nứt, dường như đã trải qua chiến hỏa của mưa máu gió tanh thanh tẩy.
Một cỗ uy áp vô hình tản ra từ bên trong chiến xa. Có thể thấy được, trên lớp ngoài của chiến xa, điêu khắc vô số phi hành chi thú. Những phi hành thú ấy dường như tồn tại sinh mạng vậy. Người ngoài nhìn không có gì, nhưng Mạnh Hạo nhìn, lập tức đôi mắt bỗng nhiên chớp động.
Trong mắt của hắn, những phi hành chi thú nọ đều là sống , đang vùng vẫy gào thét, gầm thét bức thẳng tới tâm thần của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo khẽ hô một tiếng, tay phải đột nhiên nâng lên, đặt trên mắt bên phải. Trong nháy mắt con mắt trái liên tục chớp động 9 cái. Khi Tiên Nhân Chỉ Lộ tiên khí trong cơ thể vận chuyển, con mắt trái của hắn thấy được chiến xa, đột nhiên biến hóa. Những phi hành chi thú đó lại dung hợp lẫn nhau, trở thành một cái cánh màu đen!
Đáng tiếc không phải là một đôi.
Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt. Hai mắt nhắm nghiền, một lát sau mở ra, nhìn về phía Hứa Bình Bình.
- Bán thế nào?
Hứa Bình Bình thời khắc này tâm thần mãnh liệt rung động. Nàng trước khi lấy ra vật này, vốn dĩ có tính toán khác, nhưng sau khi nhìn thấy độn tác trước đó của Mạnh Hạo, nàng bỗng nhiên có chút hối hận.
- Đạo hữu, vật này hàng không bán, là...
Sắc mặt của Mạnh Hạo lập tức trầm xuống. Cùng lúc đó, cả Xuất Vân Các tầng thứ hai, trong nháy mắt có uy áp kinh người tràn ra trên người của hắn, bao phủ bốn phía, dường như gió mây muốn tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận