Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1030: Mạnh Hạo cường hãn !

Trảm Linh Bảo, là pháp bảo của mỗi tu sĩ Trảm Linh luyện hóa ngay khoảnh khắc Trảm Linh thành công, bất kỳ vật phẩm nào đều có thể trở thành Trảm Linh Bảo, có quan hệ với cảm ngộ của mỗi người. Mà Mạnh Hạo lựa chọn đóa Bỉ Ngạn Hoa năm màu sắp tiêu tán này, trở thành Trảm Linh Bảo của mình, đây là phù hợp với đạo của hắn.
Bỉ Ngạn Hoa mất đi hồn, không còn mảy may vùng vẫy, trong nháy mắt bị Mạnh Hạo chụp bắt, sáp nhập vào bàn tay của hắn, hóa thành ấn ký một đóa Bỉ Ngạn Hoa.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi đứng lên, ngay khi hắn đứng dậy, tu vi của hắn ầm ầm bạo phát, đó là tu vi của Trảm Linh chân chính, trong phạm vi ngàn trượng bốn phía, hình thành một vực thuộc về Mạnh Hạo, đây là Phương Thốn!
Bất kỳ một tu sĩ Trảm Linh nào đều có Phương Thốn Vực.
Thân thể hắn thon dài hơn, đắm chìm trong đại đạo, thân thể cũng nhanh chóng cường hãn, trong nháy mắt đạt tới thân thể Trảm Linh cực hạn, không thể tinh tiến thêm nữa, bởi vì một khi tinh tiến, thân thể của hắn sẽ không còn là Trảm Linh, mà là Vấn Đạo!
Tu vi của hắn, cũng vào giờ khắc này không ngừng bạo phát, nhiều năm tu hành, áp chế cảnh giới Nguyên Anh, ở trong một chớp mắt này hậu tích bạc phát, lập tức tràn ngập trong cơ thể.
Trong nháy mắt liền đạt tới cực hạn của Trảm Linh đệ nhất đao, lại tiếp tục đột phá, trực tiếp có lực lượng tu vi của Trảm Linh đệ nhị đao, chỉ kém cảm ngộ ý cảnh của đệ nhị đao.
Một khi cảm ngộ này xuất hiện, một khi đệ nhị đao chân chính chém xuống, Mạnh Hạo có lòng tin, mình có thể trong nháy mắt... trở thành Trảm Linh đỉnh phong.
Tuổi thọ của hắn cũng vào giờ khắc này kéo lên! Trong sinh cơ nồng đậm kia, tóc của hắn hóa thành màu đen, thân thể hắn dạt dào tuyệt luân, thậm chí cả người thoạt nhìn dường như trẻ thêm một chút, nhưng ý thương tang năm tháng giữa mi mắt lại rõ ràng hơn.
Toàn thân hắn xuất hiện biến hóa long trời lở đất: Đây là thoát thai hoán cốt!
Trên Thiên Hà Hải, đệ thập tổ Vương gia hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm xa xa, trong mắt của lão lộ ra tia sáng kỳ dị... có ý tham lam càng thêm mãnh liệt.
- Tư chất như thế, may mắn như thế, tất nhiên đều là nguyên nhân có đạo cơ hoàn mỹ... đây là của ta, nhất định là thuộc về ta! Đệ thập tổ Vương gia cất bước, khoảnh khắc biến mất.
Cùng lúc đó, dưới đáy biển nhị hoàn đen như mực, Lê Tiên đang nhắm nghiền hai mắt, nhưng trong nháy mắt mở ra, trong mắt liền có âm lãnh vô tận.
Tại Đông Thổ Đại Đường, đôi vợ chồng kia, nữ nhân nước mắt còn tuôn chảy, đó là nước mắt vui sướng.
- Chém không thành thì tuổi không hơn ngàn, con ta tu hành hơn hai trăm năm, đã Trảm Linh thành công, còn thu được đại đạo phủ xuống... Loại tư chất này so với người trong gia tộc huynh thế nào! Nữ nhân nhìn nam nhân nói.
Nam nhân trầm mặc, sau một lúc lâu, nhẹ giọng lên tiếng:
- Ta không sợ tư chất con không tốt. Nếu không tốt, cũng là con của ta và muội! Thành tiên khó biết bao! Ta sợ... là sợ tư chất của con quá tốt! Con đường này không dễ đi, đã bao nhiêu người rơi xuống trên con đường này; biết bao người hình thần câu diệt, bao nhiêu người hồn phi phách tán...
Nữ nhân thân mình run lên, im lặng.
- Trảm Linh Kiếp của con cũng sắp tới rồi! Nam nhân nhẹ giọng nói.
Nữ nhân biến sắc, đang định đi ra, lại bị nam nhân nắm cánh tay giữ lại.
- Đây mới là kiếp nạn chân chính của con, hết thảy có nhân có quả, muội giúp con là làm cho nhân này lớn hơn, làm cho quả về sau sâu đậm hơn!
- Tu hành không phá thì không xây được, nếu con nó có thể vượt qua một kiếp này, thì ngày thành tiên, chính là lúc ta đưa con đi Đông Thắng Đại Địa! Nam nhân nói như đinh chém sắt, nhưng nữ nhân không thấy được lòng bàn tay của hắn lại cất giấu một viên đan dược.
Một viên đan dược này ở Nam Thiên Đại Địa rất hiếm thấy, được xưng là chí bảo.
Hạo nhi! Nếu con thất bại, vi phụ sẽ vào luân hồi tìm con, dùng đan dược này, cho dù con mất mạng cũng có thể giúp con sống lại... nhưng ta hy vọng, con... sẽ tự mình vượt qua một kiếp này!
Thiên Hà Hải, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, toàn thân tu vi ầm ầm bạo phát, loại cảm giác nắm giữ lực lượng đó, khiến trong lòng Mạnh Hạo tràn đầy niềm tin; loại cảm giác tự do rốt cục thu được đó, trong một chớp mắt này, dường như làm cho hắn ý niệm thông suốt, hết thảy suy nghĩ tức thì rõ ràng.
Thần thức của hắn tản ra, đã đạt tới gần như 100 ngàn trượng xa, đủ loại pháp môn thần thông trước đây ở trong đầu hắn ngay khoảnh khắc lóe lên, lập tức lại hiểu rõ không ít.
Gần như ngay lúc thân thể hắn bay ra, đột nhiên, có hai đạo cầu vồng vọt thẳng tới chỗ hắn, trong cầu vồng là hai nam nhân trung niên, chính là Phi Tiên Thánh Tôn và Hải Thần Thánh Tôn.
Hai người mới vừa xuất hiện, nhìn thấy Mạnh Hạo, lập tức liền nhận ra hắn đúng là người bọn họ đang truy tìm.
Trảm Linh đệ nhất đao thành công, chẳng những chém xuống Bỉ Ngạn Hoa, gương mặt biến đổi của Mạnh Hạo, cũng theo đó chém xuống, thời khắc này lộ ra là gương mặt thật của hắn.
- Mạnh Hạo! Phi Tiên Thánh Tôn lên tiếng, thanh âm như tiếng sấm nổ ầm ầm vang vọng bát phương, làm cho biển rộng nổi sóng cuồn cuộn.
Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng lạnh nhìn hai người, lập tức liền nhận ra thân phận của hai người.
Ngay khoảnh khắc Phi Tiên Thánh Tôn lên tiếng, toàn thân Hải Thần Thánh Tôn lóe sáng một cái, xuất hiện một bộ khôi giáp, cất bước đi tới. Đệ thập tổ Vương gia hứa hẹn cực lớn, cho dù là hắn cũng động tâm. Hắn biết nếu có thể bắt giữ Mạnh Hạo thì thu hoạch của mình, mới lớn nhất.
Hắn với tốc độ cực nhanh, chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo, tay phải bấm quyết, bỗng nhiên xuất hiện một thanh Tam Xoa Kích khổng lồ, vờn quanh thân hắn, bất ngờ dẫn động nước biển vô cùng tận bay lên không trung bao quanh hắn. Theo hắn vọt tới, Tam Xoa Kích điểm một cái, lập tức nước biển gầm thét, ngưng tụ lại giữa không trung hình thành một bàn tay khổng lồ, chụp về phía Mạnh Hạo.
- Muốn chết! Mạnh Hạo vốn đã bất mãn với hành vi của Phi Tiên Tông và Hải Thần Tông, thời khắc này thấy Hải Thần Thánh Tôn ra tay, lập tức trên mặt lộ sát cơ, hắn không có mảy may ý né tránh, mà chỉ bước lên trước một bước.
Một bước này, thân thể Mạnh Hạo trong nháy mắt liền va chạm với bàn tay kia, trong tiếng nổ ầm ầm vang dội, bàn tay nước biển kia lập tức sụp đổ. Mạnh Hạo lông tóc không tổn hao gì, khi hiện ra lại đã xuất hiện ở trước mặt Hải Thần Thánh Tôn, tay phải nhấc lên, Thôn Sơn Quyết biến ảo, vung tay một cái tạo thành ngọn núi lớn, trong tiếng nổ ầm ầm ném thẳng tới Hải Thần Thánh Tôn.
Hải Thần Thánh Tôn biến sắc, bật lui về sau đồng thời vung tay áo, lập tức xuất hiện 100 ngàn phù linh, hóa thành mười con phù thú, tản ra tu vi Trảm Linh, phóng thẳng tới phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, không né không tránh, ngọn núi lớn kia trong tiếng nổ ầm ầm nhấc lên sóng biển ngập trời, phù thú do 100 ngàn phù văn hóa thành kia lập tức sụp đổ, dường như không có nửa điểm tư cách ngăn chống... ngay khoảnh khắc tán loạn ngọn núi lớn đánh thẳng về phía Hải Thần Thánh Tôn.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, không đợi Phi Tiên Thánh Tôn kịp phản ứng, Hải Thần Thánh Tôn đã tâm thần hoảng sợ, trong lúc nguy cơ sinh tử cận kề, hắn chợt rống lớn, lập tức Tam Xoa Kích bên cạnh hắn chợt lóe lên, trong chớp mắt liền hóa thành nước biển màu đen tạo thành vách ngăn ở trước mặt hắn.
Ầm! Vách ngăn sụp đổ, đồng thời ngọn núi lớn cũng theo đó biến mất, nhưng Hải Thần Thánh Tôn trong lực phản chấn này sắc mặt tái nhợt, thân thể bật lui về sau. Trong nháy mắt Mạnh Hạo lại cất bước, trực tiếp tiếp cận.
Tay phải nâng lên, sát cơ trong mắt nhoáng lên một cái, đều không cần thuật pháp thần thông gì, chỉ trực tiếp tung một quyền đánh xuống.
Ầm! Một quyền này ở trong mắt Hải Thần Thánh Tôn, dường như thay thế bầu trời, nhấc lên khí thế, giống như thiên uy, khiến hắn kinh hồn thất sắc, vội há miệng hộc ra một hạt châu. Hạt châu tỏa ra hào quang màu lam chạy thẳng tới Mạnh Hạo, va chạm với tay quyền của Mạnh Hạo. Ngay sau đó hạt châu vỡ vụn, sụp đổ, không thể ngăn cản một quyền của Mạnh Hạo, trực tiếp đánh vào trên người Hải Thần Thánh Tôn.
Trong tiếng nổ ầm vang, Hải Thần Thánh Tôn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể phát ra tiếng rốp rốp, áo giáp chia năm xẻ bảy, hắn vô cùng hoảng sợ kêu to:
- Phi Tiên cứu ta!
Thời khắc này Phi Tiên Thánh Tôn sắc mặt liên tục biến hóa, hít sâu một hơi, hắn không nghĩ tới tên Mạnh Hạo này vừa mới Trảm Linh, lại kinh khủng như thế!
- Chết tiệt, cho dù là hắn Trảm Linh dẫn tới dị tượng thiên địa, có đại đạo phủ xuống, nhưng cũng không có đạo lý nào yêu nghiệt như thế! Hắn đang lúc hoảng sợ, nghe Hải Thần Thánh Tôn cầu cứu, liền cắn răng phóng vọt tới, nâng lên tay phải điểm lên bầu trời, lập tức từ trên bầu trời xuất hiện một thanh quang kiếm, kiếm này như ánh sáng vừa rơi vào trong tay Phi Tiên Thánh Tôn, lập tức tốc độ của hắn liền tăng mạnh.
Tốc độ cực nhanh, thoáng cái vọt tới chỗ Mạnh Hạo.
- Phương Thốn! Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, không quay đầu lại, nhưng ngay khoảnh khắc này trong phạm vi ngàn trượng quanh hắn, lập tức phủ xuống ý chí của hắn, còn ẩn chứa đạo của hắn.
Phương Thốn Giới!
Phi Tiên Thánh Tôn tốc độ chợt chậm lại, đang lúc tâm thần chấn động, Mạnh Hạo lại tung ra một quyền.
Cửu Trọng Thiên Băng! Quyền thứ nhất, trong tiếng nổ ầm ầm, Hải Thần Thánh Tôn lần nữa phun ra máu tươi, thân thể dường như sắp sụp đổ, phát ra tiếng hét thảm thê lương... Mạnh Hạo lại cất bước, quyền thứ hai phủ xuống.
Quyền thứ ba, quyền thứ tư... thân thể Hải Thần Thánh Tôn ầm ầm nổ tung, nguyên thần bay ra kêu gào cực kỳ thê lương.
- Bảo vật truyền thừa! Trong tiếng gào thét, lập tức từ trong nguyên thần của hắn bay ra một pho tượng, pho tượng kia toàn thân màu đen, điêu khắc thân ảnh một người không có mặt.
Ngay trong nháy mắt xuất hiện, lập tức tản ra một loạt khí tức của Vấn Đạo, tạo thành vách ngăn, bao phủ Hải Thần Thánh Tôn ở bên trong.
- Bảo vật truyền thừa ư? Mạnh Hạo bước tới một bước, đồng loạt tung ra quyền thứ năm, quyền thứ sáu, làm cho tám phương nơi này nổ ầm ầm, trong khi pho tượng kia chấn động, quyền thứ bảy, quyền thứ tám cũng theo đó tung ra, pho tượng kia càng chấn động thêm, vách ngăn run rẩy... Hải Thần Thánh Tôn bên trong lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Cửu Trọng Thiên Băng! Mạnh Hạo bình thản quát nhẹ, tay phải nâng lên, không phải quyền, mà là chưởng, nhẹ nhàng nhấn một cái về phía trước.
Ầm!
Vách ngăn sụp đổ, pho tượng lật nhào, nguyên thần của Hải Thần Thánh Tôn bên trong truyền ra một tiếng gào thét sinh mạng cuối cùng, hình thần đều diệt!
- Hắn sao có thể mạnh như vậy! Phi Tiên Thánh Tôn chính mắt thấy Hải Thần Thánh Tôn bỏ mình, da đầu tê dại, trong lòng hoảng sợ. Hắn chợt cắn mạnh chót lưỡi, phun ra máu tươi, bạo phát sinh cơ, không tiếc hao phí thọ nguyên, miễn cưỡng tránh thoát Phương Thốn Giới của Mạnh Hạo, hóa thành một cầu vồng bay nhanh, ý định chạy trốn.
Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn theo hướng Phi Tiên Thánh Tôn chạy đi, híp mắt nâng lên tay phải, túi trữ vật của Hải Thần Thánh Tôn bay tới, rồi phất tay một cái hiện ra chiến xa.
- Xen vào chuyện giữa ta và lão khốn kiếp Vương gia, thì phải trả cái giá lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận