Ngã Dục Phong Thiên

Chương 114: Nam nhi kiếp này (2)

Mạnh Hạo lao nhanh, sát khí lóe lên trong mắt, mà lòng lại vô cùng bình tĩnh, tâm ngữ vang vọng. Hắn bước vào trong trận pháp huyết sắc, đi thẳng tới một tên tu sĩ Ngưng Khí tầng sáu đang khoanh chân ngồi đó. Tu sĩ này vận áo đen, tuổi chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, gần như ngay khi Mạnh Hạo tới gần, gã mở choàng mắt ra, thấy Mạnh Hạo thì sửng sốt, nhưng lập tức đứng dậy, đang định giơ tay phải lên. Nhưng ngay trong giây lát này, Mạnh Hạo mặt không chút thay đổi, với sát khí trong mắt càng thêm nồng đậm đi vượt qua người này.

Một thanh kiếm xuất hiện trong tay Mạnh Hạo, một dòng máu tươi phụt ra. Ở sau lưng Mạnh Hạo, một cái đầu mang theo mê mang bối rối rơi xuống bên
cạnh thi thể gã.

Mùi máu tanh càng đậm, huyết khí càng nùng, thi thể giật hai cái liền khí tuyệt bỏ mình.

Không có tiếng kêu thét, không có giãy giụa, tất cả đơn giản như giết gà, như tâm ngữ của Mạnh Hạo, hắn không phải là không thể giết người, mà là không muốn.

- Chặt đứt cổ gà, thân gà còn giãy được mấy trượng, mà người trông mạnh mẽ là thế, không đầu rồi cũng không bằng gà rừng. Mạnh Hạo khẽ nói, không thèm liếc thi thể phía sau cái nào, mang theo sát khí tiếp tục bước đi.

Tốc độ của hắn cực nhanh, giây lát đã bước đi rất xa. Không bao lâu,
phía trước lại xuất hiện một người đang khoanh chân ngồi. Kẻ này hiển
nhiên không phát hiện ra đồng bạn kia đã chết, lúc này vẫn khoanh chân
ngồi đó duy trì trận pháp vận chuyển.

Đôi mắt gã cũng không có cơ hội mở ra nữa, dù lúc Mạnh Hạo đi qua thì đầu người đã bay lên, vẫn không có sức để mở mắt ra.

- Thượng Quan Tu, ngươi ép ta giết người, hôm nay Mạnh mỗ sẽ giết như
trước nay chưa từng được giết. Kiếm gỗ trong tay Mạnh Hạo rung lên,
huyết châu văng khắp nơi. Bóng dáng hắn dần biến mất trong trận pháp màu đỏ kia.

Liên tục giết hai người, trận pháp này lập tức chập chờn, trong khoảnh
khắc chập chờn xuất hiện, mười một người trong trận pháp đều chấn động
tâm thần, lập tức mở mắt, đứng dậy, cảnh giác nhìn bốn phía.

Cùng lúc đó Thượng Quan Tu đang khoanh chân ngồi trên Đại Thanh Sơn kia
lập tức mở mắt, trong mắt lóe lên tinh quang, cùng lúc đó, y nhìn xuống
chân núi.

Chỉ là dưới chân núi tràn ngập huyết khí nên y nhìn không rõ. Hơi nhíu
mày, Thượng Quan Tu hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải lên, trong lòng bàn
tay y có một quả cầu máu to bằng cái đầu, trong đó dày đặc huyết khí, vô số gương mặt đang thống khổ kêu rên bên trong. Y vung tay, lập tức
huyết cầu này hạ xuống Đại Thanh Sơn, chìm vào trong trận pháp huyết sắc bên dưới.

Tiếng bang bang vang lên, trận pháp huyết sắc này dần loãng ra như muốn
tan đi. Nhưng đúng lúc này, một tiếng thét thảm thiết đột ngột truyền ra từ trong trận pháp. Tiếng kêu đó thảm thiết như là đã trải qua cơn đau
đớn tới mức khó có thể hình dung, khiến cho âm thanh này vang vọng bốn
phương tám hướng.

Ngay sau đó, một tiếng hét thảm khác lại vang lên, người khác nhau nhưng tiếng hét ấy lại giống nhau, đều làm cho người nghe chấn động. Thượng
Quan Tu nhíu mày, nhìn xuống trận pháp huyết sắc. Lúc này trận pháp đã
tiêu tan một nửa, nhưng vẫn mơ hồ không rõ.



Tiếng kêu thảm thứ ba, rồi ngay lập tức tiếng kêu thảm thiết thứ tư đồng thời truyền ra, vang vọng khắp nơi. Rồi liên tục những tiếng rú lên
không ngừng vang lên, cho tới khi trận pháp huyết sắc dưới chân núi hoàn toàn rõ ràng, xuất hiện trong mắt Thượng Quan Tu rõ ràng là mười thi
thể không đầu.

Thấy cảnh tượng đó, Thượng Quan Tu mắt co rụt, bỗng đột ngột xoay người
nhìn về con đường nhỏ lên núi. Nơi đó, Mạnh Hạo vận ào dài văn sĩ, mặt
đầy máu tươi, trông yếu ớt hệt như thư sinh nhưng mặt không chút thay
đổi đang từng bước đi tới.

Trong tay hắn là hơn mười cái đầu người, trong khoảnh khắc ánh mắt đụng
nhau với Thượng Quan Tu, Mạnh Hạo vung tay quăng hơn mười cái đầu kia.
Chúng lăn lông lốc xuống trước người Thượng Quan Tu, nhưng lại bị Thượng Quan Tu phất tay áo khiến chúng lăn sang bên cạnh.

- Tới lượt ngươi. Mạnh Hạo giọng khàn khàn, hắn vốn không muốn giết người, nhưng chuyện hôm nay khiến hắn phải giết người.

- Ngưng Khí tầng chín! Thượng Quan Tu nhìn Mạnh Hạo, hít sâu một hơi. Y
bố trí đại trận ở đây hai tháng, kể cả người của Thiên Hà phường cũng
không biết nguyên nhân cụ thể, lại càng không cho cường giả Thiên Hà
Phường tới đây, tất cả đều vì Mạnh Hạo.

Trải qua những ngày suy đoán và suy tính, y nắm chắc sáu thành là bắt
được Mạnh Hạo. Mạnh Hạo ắt hẳn có một bảo vật nghịch thiên có thể phục
chế vật phẩm vô hạn.

Nếu không đối phương lấy đâu ra nhiều đan dược như vậy, lấy đâu ra nhiều phi kiếm như thế. Thậm chí ngày đó Mạnh Hạo với Vương Đằng Phi chiến
một trận, thất lạc đi hơn mười thanh phi kiếm, trông có vẻ vỡ vụn, nhưng thực tế đã bị Thượng Quan Tu âm thầm lấy đi. Y cẩn thận nghiên cứu thì
phát hiện ra chất liệu của kiếm này lại như cùng một.

Mặc dù hình thức phi kiếm giống nhau, nhưng khi luyện chế sẽ có những
chi tiết khác biệt, đó là điểm bất đồng trong quá trình luyện chế. Nhưng phi kiếm của Mạnh Hạo thì ngay cả chi tiết đó đều giống nhau như đúc,
khiến Thượng Quan Tu lập tức chần chừ.

Nhưng vẫn chưa dám xác định hoàn toàn, dù sao chuyện này quá mức không
tưởng. Nhưng hôm nay y dĩ nhiên đã xác định được sáu phần, giờ phút này
thấy Mạnh Hạo lại đạt tới tu vi Ngưng Khí tầng chín, y đã khẳng định tới tám phần mười.

- Cho dù có đạt tới Ngưng Khí tầng chín, nhưng hiển nhiên ngươi vừa mới
bước vào mà thôi. Nay nếu ngươi bỏ trốn, lão phu lập tức bóp nát huyết
cầu dưới chân núi kia, dân chúng ba huyện dưới Đại Thanh Sơn này sẽ tan
thành tro bụi ngay tức khắc! Thượng Quan Tu lạnh lùng nhìn chằm chằm
Mạnh Hạo, chậm rãi đe dọa. Y thật sự sợ Mạnh Hạo bỏ chạy, thế mới chưa
ra tay mà đã lập tức dùng cái này chặn dứt đường của Mạnh Hạo.

- Ngày hôm nay, ta sẽ không trốn! Mạnh Hạo nhìn Thượng Quan Tu, trí nhớ
gần năm năm nay hiện lên từng màn trong đầu óc hắn, tranh cãi với đối
phương ở trong tông môn, đuổi giết ngoài tông môn. Tất cả hiện lên rồi,
sát khí lóe lên trong mắt Mạnh Hạo, hắn nhấc tay lên, lập tức một con
Hỏa Mãng to lớn hơn mười trượng lao ra. Hỏa Mãng này khác với Hỏa Mãng
khi Mạnh Hạo còn Ngưng Khí tầng tám, chẳng những to hơn, mà trên đầu còn mọc ra một cái sừng, lúc này hỏa diễm khuếch tán, mang theo nhiệt độ
cực cao nhào thẳng tới Thượng Quan Tu.

Còn chưa tới gần, những cái đầu lâu bốn phía xung quanh Thượng Quan Tu
lập tức da tróc thịt bong, tỏa ra mùi khét, dường như bị gió nóng đẩy mà vài cái đầu lăn về phía Thượng Quan Tu. Thượng Quan Tu cười lạnh một
tiếng, vung tay lên, lập tức một cây cờ phướn ngũ sắc bay ra từ trong túi trữ vật của y. Cờ phướn này xuất hiện liền đón gió căn phồng lên, chớp mắt liền khổng lồ, lớp vải rung rung, lập tức sương mù ngũ sắc cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành năm con quỷ vụ hồn cao tới vài trượng, dữ tợn
nhắm thẳng tới Hỏa Mãng.

Tiếng nổ vang lên, khí lãng tràn ra, thổi bay đất đá, lại khiến cây cối dây leo trên Đại Thanh Sơn dập nát thành mảnh vụn, bị cuốn bay lên trời, trông nơi này thật mơ hồ.

Trong mảnh mơ hồ này, Mạnh Hạo bước lên trước, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc liền bước vào trong, nhấc lên những chiếc đầu ở xung quanh mà vẫn chưa vỡ vụn, quăng tới Thượng Quan Tu. Thượng Quan Tu mắt lóe tinh quang, hai tay bắt quyết, đẩy về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận