Ngã Dục Phong Thiên

Chương 120: Thiên Cơ lão nhân (1)

Loại Trúc Cơ này sẽ không được thiên địa chấp nhận, một khi lựa chọn, sẽ có lôi kiếp giáng xuống, nhưng nếu như có thể thành công... thì nhất định nghịch thiên. Một điểm này thực ra cũng giống với Ngưng Khí tầng mười. Nghe Thượng Quan Tu nói, Ngưng Khí kỳ, tầng thứ mười trở lên thì thiên địa không chấp nhận, Trúc Cơ kỳ, Hoàn Mỹ Trúc Cơ cũng giống như vậy là một loại thiên địa không cho phép.
Toái Bàn nếu dùng đan dược này, sẽ có một thành cơ hội trở thành Hoàn
Mỹ, Hữu Khuyết thì có ba thành, còn nếu bản thân là Vô Hạ thì có sáu
thành tỷ lệ sau khi đã lên Trúc Cơ. Dùng đan dược này khép lại các lỗ
hổng, trở thành Hoàn Mỹ Trúc Cơ Chỉ là cũng cần chú ý, thời gian khi sử
dụng đan dược sau khi Trúc Cơ càng ngắn thì hiệu quả càng tốt, nếu như
thời gian càng dài thì những lỗ hổng đã thành hình khó có thể khép lại,
hơn nữa luyện một lò Hoàn Mỹ Trúc cơ Đan này cũng mất rất nhiều thời
gian. Mạnh Hạo trầm ngâm, trái tim lại không ngừng đập lên thình thịch.

Khó trách Thượng Quan Tu muốn gia nhập Kháo Sơn Tông Gã với Vương Đằng
Phi giống nhau, muốn ở trong nội Kháo Sơn Tông, đạt được Ngưng Khí
quyển- Thái Linh Kinh ở chỗ Kháo Sơn Lão Tổ. Tu luyện thành Vô Hạ Trúc
Cơ thì khả năng đạt được càng lớn hơn Cũng khó trách ngày đó khi tông
môn giải tán không nhìn thấy Thượng Quan Tu, trên người gã có loại bí
mật này hiển nhiên không dám lộ ra trước mặt người khác

Mạnh Hạo nắm chặt lấy mai rùa, vừa đi vừa ngẫm nghĩ trong lòng.

Bên trong túi trữ vật của Thượng Quan Tu, ngoài tấm mai rùa này ra, còn
có một lò luyện đan màu xanh biếc lớn bằng lòng bàn tay, bên trong còn
trữ rất nhiều dược thảo, mỗi một phần đều đặt ở trong một hộp ngọc khác
nhau, số lượng cũng chừng hơn trăm.

Những dược thảo này, khá nhiều thứ Mạnh Hạo không nhận ra, nhưng trong
túi trữ vật còn có một miếng cổ ngọc, có ghi chép tương đối đầy đủ về
phương pháp phân biệt dược thảo, sau khi xem, hắn cũng có chút chấn động trong lòng.

Tùy ý lấy một cây trong đám dược thảo này, cũng không thể nói là thiên
tài địa bảo gì, nhưng trên thế gian cũng không thấy nhiều, đám tu sĩ tầm thường không mất mấy chục năm cũng khó có thể tìm được vài cây.

Nhưng hiện giờ ở trong túi trữ vật của Thượng Quan Tu, chí ít cũng phải trăm cây.

Ngoài ra, còn có hai viên đan dược, một cam một lam, được đặt riêng trong hai cái hộp ngọc, tựa như rất là trân quý.

Những thứ này toàn bộ đều là dược liệu để luyện chế Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan
Về phần hai viên đan dược này Mạnh Hạo sau khi cẩn thận quan sát, hai
mắt chớp động, lại nhìn về phía mai rùa.

Luyện chế Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan, trước tiên cần luyện được bảy viên phân
đan, mà hai viên đan dược này cũng chính là hai loại phân đan do Thượng
Quan Tu mất mấy năm luyện chế ra. Mạnh Hạo suy ngẫm một lát, liền có đáp án. Hơn nữa trong lòng càng kinh hãi, dù sao thì Thượng Quan Tu cũng
dùng đến năm mươi năm mới tập hợp được những thứ này, cũng vượt qua cực
hạn của tu sĩ Ngưng Khí rồi.

Phía sau gã còn có Thiên Hà phường

Trên thực tế, suy nghĩ của Mạnh Hạo vẫn là chưa toàn diện. Thượng Quan
Tu vì luyện chế Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan, trong năm mươi năm này gã dùng các
loại phương pháp âm thầm mang đi gần như tất cả bảo khố mà Thiên Hà Lão
Tổ năm đó lưu lại, cùng với tích lũy mấy trăm năm qua của gia tộc, hơn
nữa còn ra ngoại giới sưu tầm, cho tới nay mới miễn cưỡng tìm được đủ.

Chỉ là còn kém một chút dược liệu tương đồng, bởi vì mỗi cây đều là thứ
hiếm thấy, mà giờ lại cần đến ba gốc mới đủ, cho nên vẫn chưa thể luyện
chế được. Cũng vì điều này sau khi gã đoán ra được công hiệu bảo vật của Mạnh Hạo, mới điên cuồng, chấp nhất đuổi theo Mạnh Hạo tới tận nơi này.

Nhưng hôm nay, lại hóa thành một hồi cơ duyên tặng cho Mạnh Hạo, nếu
Thượng Quan Tu mà biết được việc sau này, tuyệt sẽ không chọc đến Mạnh
Hạo, khiến cho năm mươi năm chuẩn bị tan thành mây khói.

Mạnh Hạo hít một hơi sâu, đem mai rùa cùng những dược liệu kia để vào
trong túi trữ vật, sau đó đặt hết tất cả các túi trữ vật để vào trong
túi Càn Khôn của hắn.

Xong rồi thở dài một cái, ở trên túi Càn Khôn lưu lại dấu ấn, khẽ dừng
lại, đứng trong rừng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, hai mắt từ từ lộ
ra tinh quang sáng ngời, nghĩ đến Hoàn Mỹ Trúc Cơ, tâm hắn cảm thấy kích động vô cùng.

Về phần sau khi dùng đan, có lôi kiếp giáng xuống, là chuyện của Hoàn Mỹ Trúc Cơ, không phải việc hiện tại cần suy nghĩ, mà cũng không cần quyết định ngay. Sau này Trúc Cơ ta sẽ nghĩ sau. Chuyện bây giờ cần quan tâm
chính là mâu thuẫn giữa Kháo Sơn Lão Tổ và ba đại tông môn kia.

Mạnh Hạo nhắm mắt lại, khẽ hít thở thật sâu rồi mở ra, ánh mắt bình tĩnh đem những chuyện lo âu trong lòng áp chế xuống.

Một năm cũng sắp hết, ước định với Kháo Sơn Lão Tổ cũng sắp đến. Lão Tổ
đã hứa nếu như một năm sau ta có thể dẫn toàn bộ cường giả Tu Chân Giới
của Triệu quốc tới thì sẽ trọng thưởng cho ta.... Hai mắt Mạnh Hạo chợt
lóe ánh hào quang.

Nhưng việc này quá mức nguy hiểm, với tu Ngưng Khí của ta không thể nghi ngờ gì là lấy trứng chọi đá Mạnh Hạo nhíu mày ngẫm nghĩ.

Việc này tốt nhất không cần tham dự, vả lại Kháo Sơn Lão Tổ chỉ nói một
năm sau chứ không có thời gian cụ thể. Chờ tới khi tu vi của ta được
nâng cao một chút, nếu có thể Trúc Cơ thì dù có chuyện ngoài ý muốn cũng có lực tự bảo vệ mình. Mạnh Hạo ngẩng đầu, từ lúc thanh bảo thương ba
màu kia biến mất, hắn cảm giác Kháo Sơn Lão Tổ không phải người đáng tin cậy.

Chỉ là hiện giờ đang bị ba đại tông môn truy đuổi, tu sĩ ba tông không
ngừng truy tìm tung tích của ta, nếu như lâm vào đường cùng, cũng chỉ có thể mạo hiểm, dẫn bọn họ tới chỗ Lão Tổ đang bế quan. Mạnh Hạo trầm
ngâm bước nhanh về phía núi hoang, vừa đi vừa suy ngẫm nên giải quyết
việc này như thế nào.

Nhưng ngay khi Mạnh Hạo cất bước, bỗng nhiên hắn có một cảm giác lạnh từ trong tâm, tựa như trong chớp mắt có một bàn tay vô hình to lớn xuyên
qua ngực nắm lấy trái tim của hắn.

Thậm chí ngay lúc này, Mạnh Hạo cảm thấy đám thực vật, cây cối chung
quanh đều hóa thành từng đôi mắt, đang lạnh lùng nhìn mình.

Cảm giác này đến cũng nhanh, mà biến mất cũng nhanh, chỉ trong chớp mắt
đã hoàn toàn biến mất. Nhưng sắc mặt Mạnh hạo lại tái nhợt, hắn quay đầu nhìn về bốn phía, không gian vô cùng yên tĩnh, không hề có bất kỳ manh
mối nào, tựa như lúc trước tất cả chỉ là ảo giác vậy.

Đây là chuyện gì? Mạnh Hạo hơi ngừng lại một chút, hai mắt mở to, tốc độ bay về phía trước càng nhanh hơn.

Bởi giờ phút này, ở nơi biên giới Triệu quốc, cách khá xa chỗ Mạnh Hạo,
trên một dãy núi, một lão giả mặc trường bào màu lam đang ngồi khoanh
chân ở đó. Lão giả từ từ nhắm hai mắt, tay phải bấm pháp quyết, tựa như
đang suy tính, sau đó hai mắt chậm rãi mở ra nhìn về phía phương trời xa xăm.

Thì ra là ở nơi này, ba tông lại muốn giấu giếm lão phu, thực là buồn
cười. Lão giả thản nhiên lên tiếng, đứng dậy bước đi từng bước về phía
trước, nháy mắt biến vào hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận