Ngã Dục Phong Thiên

Chương 127: Động phủ của Lão Tổ (2)

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ nơi bế quan lập tức đại loạn, khi những
người này phân tán ra bốn phía, bọn họ đã phát hiện tại nơi bế quan của
Kháo Sơn Lão Tổ tồn tại rất nhiều pháp bảo, linh thạch cùng đan dược,
mỗi một cái đều có thể làm người ta chấn động, nhưng do có cấm chế nên
cho dù bọn họ có muốn cường đoạt đi chăng nữa thì cũng không thể làm
được trong thời gian ngắn.
Ngay khi nơi bế quan của Kháo Sơn Lão Tổ rơi vào hỗn loạn, Mạnh Hạo cầm
trong tay một miếng Trảm ngọc huyết tinh, cẩn thận lần tìm đi tới, năm
đó hắn đã thiêu đốt không ít huyết tinh, còn dư lại hai khối chưa dùng
đến, vẫn đặt ở trong túi trữ vật, lúc này sau khi lấy ra, lập tức những
thân ảnh xuất hiện xung quanh hắn đều rít gào lùi ra xa, không dám tới
gần.

- Ta đã dẫn những người này đến nơi đây cả rồi, kế tiếp phải xem Kháo
Sơn Lão Tổ đối phó bọn họ như thế nào. Trong mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ
lạnh lùng, hắn không hề có hảo cảm đối với những người này, thậm chí còn muốn những người này toàn bộ đều chết tại đây, nhìn bọn họ tỏa đi truy
tìm mảnh vỡ của tấm bia đá, khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra nụ cười lạnh.

Tấm bia đá kia là giả, năm đó hắn đã biết, giờ phút này hắn cực kỳ cẩn
thận, không ngừng tiến về phía trước, tránh xa đường đi của những tu sĩ
kia, tuy hắn không biết được Kháo Sơn Lão Tổ bế quan ở nơi cụ thể nào,
nhưng cũng hiểu được không thể rời đi vào lúc này, độc trên người hắn
còn cần phải nhờ Kháo Sơn Lão Tổ giải.

Mặt khác hắn còn nhớ rõ những lời năm đó Kháo Sơn Lão Tổ đã nói.

Không lâu sau, một tiếng nổ đột ngột vang lên, khiến cho không gian chấn động, Mạnh Hạo lập tức dừng bước, đứng từ xa dường như có thể thấy được lão bà đức cao vọng trọng kia, tóc dài tung bay, phất tay gây ra những
vụ nổ, từng đạo ánh sáng pháp thuật đang không ngừng oanh kích quầng
sáng trước mặt.

Ở trong quầng sáng, một mảnh vụn của tấm bia đá đang trôi nổi lơ lửng.

Lão bà này có tu vi Kết Đan cảnh, một khi đã ra tay lập tức khiến cho
bát phương chấn động, từng đạo pháp quang giống như ngân hà, phát ra hàn khí thấu xương, tất cả sự vật xung quanh lão bà đều nhanh nhanh biến
thành từng khối băng.

Phất tay áo, biến hóa ra ảo ảnh núi sông, trấn áp quầng sáng trước mặt,
núi lớn kia như tinh thần luyện hóa thành, toàn một màu đen thùi lùi,
nhưng lại có tinh quang rực rỡ tỏa ra, sông dài kia như hoàng tuyền,
trong đó có vô số lệ hồn đang gào thét, khiến cho con sông đục ngầu,
giống như đến từ chín tầng địa ngục, núi lớn sông dài lần lượt hoán đổi, giao thoa nhau, hình thành nên cảnh tượng chấn động lòng người.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi dài, lão bà kia vừa ra tay thì có hàng trăm
luồng sáng vờn quanh bốn phía, bất luận một đạo nào cũng làm cho Mạnh
Hạo cảm thấy có thể hủy thiên diệt địa, nếu muốn giết mình thì chỉ như
dẫm một con kiến, càng không cần phải nói đến hoàng tuyền thủy cùng tinh thần sơn kia.

- Đây là sức mạnh của Kết Đan cảnh sao. Mạnh Hạo gắt gao nhìn chằm chằm
về nơi đó, thân mình lùi rất nhanh về phía sau, không dám tới gần.

Lúc này, lão bà rống to một tiếng, sóng khí bùng nổ, Mạnh Hạo ở khoảng
cách rất xa cũng là toàn thân chấn động phun ra một ngụm máu tươi, thân
mình lui về phía sau, dường như hắn thấy được một viên đan dược hình
tròn từ trong miệng lão bà bay ra, viên thuốc này có ba loại màu sắc lần lượt thay đổi cho nhau, giống như tạp sắc, nó vừa xuất hiện, nhưng lại
khiến cho Mạnh Hạo có cảm giác thiên địa sắp tan vỡ, giống như viên đan
dược tạp sắc kia, đã trở thành nơi bắt nguồn của thế giới trong mắt hắn.

Viên đan này quang mang chớp động, trong nháy mắt đã lao thẳng vào quầng sáng, tiếng nổ vang làm cho sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, không ngừng lui
ra phía sau.



- Tu sĩ Kết Đan cảnh, chỉ cần liếc mắt một cái có thể khiến ta hình thần câu diệt! Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, trong khi lui về phía sau chợt
nghĩ tới hộ đạo giả của Vương gia, Vương Tích Phạm.

- Tu vi của ta cho dù đạt tới Ngưng Khí cảnh tầng chín, thậm chí bước
vào tầng mười, nhưng dưới dư uy đấu pháp do tu sĩ Kết Đan cảnh tạo ra,
thì vẫn là yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích! Mạnh Hạo nhìn chằm
chằm pháp quang ở phía xa, thân mình lui ra phía sau càng nhanh hơn.

- Vả lại mỗi một người bọn họ đều là lão gia hỏa mấy trăm tuổi, đa mưu
túc trí, tính kế ta không bằng bọn họ, nhưng cũng may lúc trước ta dùng
đều là dương mưu, không có biểu hiện gì đáng nghi, nếu không thì... Mạnh Hạo nhớ tới đây, tim liền đập nhanh hơn.

- Phía trên Kết Đan cảnh còn có Nguyên Anh cảnh, không biết tu sĩ Nguyên Anh cảnh còn kinh thiên đến mức độ nào nữa. Mạnh Hạo nghĩ đến đó, bỗng
nhiên trong nội tâm thầm giật mình một cái, hắn nghĩ tới người chưa từng gặp mặt, Tống lão quái.

- Kháo Sơn Lão Tổ có tu vi gì? Năm đó chưởng môn đã từng nói, lão tổ đã
sắp Trảm Linh... Đây chính là đại cảnh giới vượt qua cả Nguyên Anh cảnh! Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, cùng lúc đó
một cỗ ý niệm cố chấp lan tỏa trong tâm của hắn, hắn khát vọng trở nên
cường đại, bởi vì chỉ có cường đại, mới có thể vượt lên khỏi thân phận
con kiến có thể bị người khác giết bất cứ lúc nào, chỉ có cường đại, mới có thể giúp hắn hoàn thành được giấc mộng trong tâm.

Thậm chí, khách quan mà nói, thì chỉ có cường đại, mới có thể sống sót trong Tu Chân giới này!

Khi Mạnh Hạo đang bị sự cường đại của tu sĩ Kết Đan cảnh làm rung động
thì tiếng nổ vang truyền khắp nơi bế quan của Kháo Sơn Lão Tổ, từng
tiếng nổ vọng về, không chỉ là một phương hướng, mà là bảy phương hướng
đồng thời truyền ra tiếng nổ, khiến cho mặt đất của động phủ chấn động,
cấm chế ở bốn phía xuất hiện những vòng gợn sóng lớn.

Giống như nơi đây muốn sụp đổ vậy, đó là những tiếng nổ do bảy lão quái Kết Đan cảnh gây ra.

- Lão tổ chỉ để cho ta dẫn dụ tất cả cường giả Triệu quốc tới, nhưng lại không nói sau đó thì thế nào... Mạnh Hạo chần chừ một chút, có ý muốn
rời đi, nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ vang kinh thiên bỗng nhiên
truyền khắp toàn bộ động phủ, thanh âm này là từ đằng xa truyền tới,
theo thanh âm xuất hiện, một cột sáng cự đại bỗng nhiên từ nơi nào đó
xông lên tận trời.

Từ xa nhìn lại, cột sáng không lớn lắm, nhưng Mạnh Hạo đã đoán được, nếu tới gần mà nhìn, cột sáng này tối thiểu phải lớn hơn mười trượng, kết
nối với bầu trời trong động phủ, khí thế hào hùng.

Một tiếng cười dài từ phía cột sáng truyền ra, lập tức, Mạnh Hạo liền
nhận ra người này là Thiên Cơ Lão Nhân, hiển nhiên người này đã phá vỡ
được quầng sáng, lấy được một mảnh vụn của tấm bia đá.

Cùng lúc đó, lại một tiếng nổ vang truyền ra, cột sáng thứ hai lập tức
xuất hiện trong hư không, phương hướng chính là nơi của lão bà kia, lão
bà đó lao tới ngay khi quầng sáng bị phá vỡ, tiến vào bên trong, lấy đi
mảnh vụn của tấm bia đá.

Giờ này khắc này, tại nơi nào đó trong động phủ, nơi Kháo Sơn Lão Tổ
đang bế quan, Kháo Sơn Lão Tổ hai mắt tỏa ra hào quang sáng ngời, hô hấp hơi có chút dồn dập, toàn thân lão gầy gò, hai mắt nhìn chằm chằm vào
tám ngọn đèn dầu chẳng biết xuất hiện từ lúc nào trước mặt, nhìn như sắp đặt bừa bộn nhưng xem nếu nhìn kỹ sẽ thấy dường như có ẩn chứa quy tắc
thiên địa nào đó ở bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận