Ngã Dục Phong Thiên

Chương 129: Yêu Sinh đại pháp ! (2)

Mạnh Hạo ở dưới đất nắm chặt tay, gắt gao nhìn chằm chằm những người đó.
Tiếng cười kiêu ngạo phấn khích tràn ngập ý chí sát phạt khát máu của
Kháo Sơn Lão Tổ bao phủ động này, thân mình lão chợt động, lập tức xuất
hiện giữa không trung, tay phải nâng lên nhấn xuống phía dưới một cái,
lập tức tiếng nổ vang khắp thiên địa, từng trận uy áp buông xuống, khiến cho lão giả mặt hồng phun ra một ngụm máu tươi, những người bên cạnh
ông ta đều cả người nhuốm máu, thân mình không khống chế được, tự động
rút lui về phía sau.

Đúng lúc này, thân mình Kháo Sơn Lão Tổ lóe lên, trong khoảnh khắc đã
xuất hiện trước người lão giả mặt hồng, ngay khi hai mắt của ông ta đang co rút lại vì hoảng sợ, thân thể Kháo Sơn Lão Tổ bao trùm lên, dung hợp với lão giả mặt hồng.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền khắp bốn phía, khiến cho những người nghe được, da đầu lập tức run lên.

Chỉ thấy lão giả mặt hồng, trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân
thể nhanh chóng héo rũ, bóc ra từng lớp, huyết nhục khô héo, trong cơ
thể xuất hiện một hắc động cắn nuốt huyết nhục sinh cơ của ông ta, muốn
trong chớp mắt cắn nuốt tất cả những gì còn sót lại của ông ta.

Ngoài da khô quắt, xương cốt dập nát, trong nháy mắt, ông ta đã hóa
thành một mảnh huyết vụ, sau đó sương mù cấp tốc co rút lại, ngưng tụ
thành thân thể Kháo Sơn Lão Tổ, bất quá lúc này Kháo Sơn Lão Tổ không
còn gầy gò như lúc trước nữa, mà trên người bắt đầu xuất hiện cảm giác
có da có thịt, ngay cả tử khí cũng đã tan đi vài phần, giống như sinh cơ đang dần hồi phục, ở trong tay lão, rõ ràng đang cầm viên tạp đan ba
màu của lão giả mặt hồng, vung tay ném xuống đế đèn thứ hai, lập tức lại một ngọn đèn được đốt lên.

- Yêu Sinh đại pháp!

- Đây là yêu sinh yêu diệt trong truyền thuyết, sinh sôi không ngừng,
vạn linh mượn thân, Yêu Sinh đại pháp! Từng tiếng kêu hoảng sợ bỗng
nhiên truyền ra, những tu sĩ Kết Đan cảnh còn lại cùng với những tu sĩ
Trúc Cơ cảnh cùng run rẩy, sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

- Đây là một trong hai đại yêu pháp của Phong Yêu Tông trước khi cải
danh! Duy chỉ có Thiên Cơ Lão Nhân hai mắt chợt lóe, trong mắt hiện lên
tia sáng quỷ dị.

Mạnh Hạo tâm thần chấn động, hắn lại được nghe đến cái tên Phong Yêu
Tông, một lần trước là được nghe Thượng Quan Tu nhắc tới, nhưng Mạnh Hạo không để ý, nếu Mạnh Hạo tin hoàn toàn những lời Thượng Quan Tu nói,
hắn sẽ không có danh tiếng lớn như vậy trong Tu Chân giới Triệu quốc
cũng không trêu chọc kẻ thù nhiều như vậy.

Dùng tâm trí của Mạnh Hạo, những lời này hắn nghe xong, sẽ ghi tạc trong lòng, nhưng còn cần phải xác minh.

Nhưng bây giờ lại được nghe nhắc đến lần thứ hai, lại được nghe trong
hoàn cảnh như hiện tại, một lần nữa ba chữ Phong Yêu Tông lại hiện lên,
in đậm trong tâm thần của Mạnh Hạo.

Hắn nghĩ tới truyền thuyết của tông môn, truyền thuyết rằng ngàn năm
trước Kháo Sơn Tông không phải có tên như thế, nhưng lại không có ai nói ra cái tên cũ là gì, giờ phút này hồi tưởng lại, dường như đó là một
đoạn ký ức, cũng là một cấm kỵ của tông môn.

Hắn nghĩ tới Hắc sơn yêu thú bên ngoài tông môn, lại càng nghĩ tới Bắc
Hải, lúc trước hắn luôn nghi hoặc, vì sao mới gặp lần đầu tiên nhưng Bắc Hải lại chỉ điểm giúp mình cảm ngộ.



Nay mặc dù hắn không hoàn toàn dám chắc đáp án thế nào, nhưng mơ hồ dường như cũng đã hiểu ra được một phần.

- Phong Yêu Tông! Mạnh Hạo hít sâu một cái, hắn nghĩ tới yêu pháp mà
Thượng Quan Tu đã dùng khiến cho Đại Thanh Sơn bộc phát ra một tia lực
lượng khủng bố.

- Nếu Thượng Quan Tu đến Trúc Cơ cảnh, sau đó thi triển yêu pháp này,
tất nhiên uy lực càng mạnh... Trái tim Mạnh Hạo gia tốc đập mạnh, cho
đến hôm nay hắn mới có thể xác nhận, bắt đầu từ khi chính mình trở thành đệ tử nội môn Kháo Sơn Tông, thì cũng đồng dạng là đệ tử nội môn của
Phong Yêu Tông đã đổi tên ngàn năm trước!

- Kháo Sơn Lão Tổ vì sao phải đổi tên Phong Yêu Tông? Điều nghi vấn này hiện giờ đang luẩn quẩn trong đầu óc Mạnh Hạo.

Khi Mạnh Hạo còn đang bị chấn động, cảnh giết chóc trên bầu trời vẫn còn tiếp tục, thân ảnh Kháo Sơn Lão Tổ hóa thành một đám mây lửa, quét
ngang bát phương, nơi lão đi qua, từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra,
tu sĩ Trúc Cơ cảnh căn bản là không có tư cách đào tẩu, cả đám run rẩy,
toàn thân khô héo, một lượng lớn sinh cơ không ngừng bị rút ra, cho đến
khi trở thành hài cốt, sau đó tan vào hư vô, còn tất cả sinh cơ thì bị
Kháo Sơn Lão Tổ hút lấy.

Còn lại năm tu sĩ Kết Đan cảnh kia, thấy không thể đào tẩu được, nên giờ phút này đang nghe theo lời của Thiên Cơ Lão Nhân, bắt đầu liều mạng,
xuất ra pháp bảo, triển khai pháp thuật, giữa không trung, tiếng nổ vang vọng, tất cả hợp lực, bắt đầu tử chiến với Kháo Sơn Lão Tổ.

Bốn tu sĩ Trúc Cơ của Phong Hàn Tông, tử trạng thê lương, thân thể vỡ
vụn, biến mất không dấu vết, toàn bộ người của Khúc Thủy Tông và Phương
Dạ Tông cũng đều như thế, những cường giả Trúc Cơ cảnh này ở thế giới
bên ngoài chỉ cần dậm chân một cái là có thể khiến cho Tu Chân giới
Triệu quốc rung động, nhưng ở nơi này lại yếu ớt như đứa trẻ vậy.

Một chiếc đầu lâu chưa hoàn toàn bị phá hủy rơi trên mặt đất, lăn đến
dưới chân Mạnh Hạo, Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, cảnh tượng đầy huyết tinh này làm cho trong lòng Mạnh Hạo như biển cả đang thét gào, hắn cúi đầu
nhìn viên đầu lâu kia, nhận ra đây là vị cường giả Trúc Cơ cảnh năm đó ở Kháo Sơn Tông từng muốn một chưởng chụp chết mình, giờ phút này đầu lâu khô quắt, có bạch khí tản ra nhè nhẹ bay lên không, rất nhanh đầu lâu
này cũng hóa thành máu loãng, thẩm thấu xuống nền đất.

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết kinh người bỗng truyền ra, một vị lão quái Kết Đan của Khúc Thủy Tông, toàn thân hư thối, trong kêu thảm
thiết, thân thể đang dần héo rũ, sau khi vị đó chết đi, viên tạp đan ba
màu thứ ba bay ra, rơi vào một đế đèn phía dưới, thắp lên ngọn đèn thứ
ba!

Thân ảnh của Kháo Sơn Lão Tổ xuất hiện, giờ phút này, Kháo Sơn Lão Tổ đã không còn là bộ xương khô héo nữa, mà đã hóa thành một nam tử trung
niên.

Tóc dài tung bay, thân hình cao lớn, một cỗ uy nghiêm vô thượng hiển lộ
ra khiến cho lão trong một khắc này, thoạt nhìn tràn ngập sự bá đạo, mà
ẩn sâu trong sự bá đạo ấy là một sự yêu dị.

Chỉ là nơi ngực của lão, còn có một mảng khô quắt lớn, bộ mặt cũng như
vậy, có một số vị trí khác biệt hẳn với những nét xung quanh, trong
những chỗ khô héo có thể nhìn thấy được huyết nhục đang ngọ nguậy, hiển
nhiên còn chưa khôi phục hoàn toàn.

- Đã có thể thi triển Nguyên Anh lực. Kháo Sơn Lão Tổ nhếch miệng cười,
nụ cười kia kết hợp với khuôn mặt chưa hoàn toàn phục hồi của lão cộng
thêm huyết nhục đang ngọ nguậy, khiến cho cả người lão tràn ngập vẻ âm
u. Giờ phút này chỉ còn lại bốn người Thiên Cơ Lão Nhân, trừ Thiên Cơ
Lão Nhân ra, ba người còn lại sắc mặt tái nhợt, thân mình run rẩy, bỗng
nhiên người đang đứng giữa nâng tay phải lên, bóp chặt lấy ngọc giản
trong tay, khi ngọc giản kia bị bóp nát, thân thể của người này lập tức
trở nên mơ hồ, thì ra là đang muốn triển khai truyền tống trận để chạy
trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận