Ngã Dục Phong Thiên

Chương 13: Triệu Vũ Cương (2)

Thấy một màn như vậy, Mạnh Hạo không hề
thả lỏng, trong lòng hắn biết rõ danh tiếng của Hứa sư tỷ khó có thể
hình thành bảo hộ cho mình lâu dài, gần một tháng nay cứ như vậy, sợ là
qua mấy tháng, sẽ có người ra tay với mình.
- Chỉ cần công hiệu của gương đồng chân thật, mấy tháng sau... Ngược lại phải xem là ai cướp đoạt ai!

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, cúi đầu rất nhanh chạy đi.

Ra ngoại tông, Mạnh Hạo nóng vội đi thử công hiệu của gương đồng,
bước nhanh đi về phía động phủ, nhưng ngay khi hắn cách động phủ không
xa, bỗng nhiên cước bộ của Mạnh Hạo thoáng dừng, hai mắt co rụt lại một
chút, một người đi ra từ trong rừng cây phía trước.

Người đó mặc áo lục, thoạt nhìn ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm
tuổi, thần sắc ngạo nghễ, trên mặt có chút dữ tợn, đứng ở nơi đó lạnh
lùng nhìn Mạnh Hạo, tu vi của gã không tầm thường, đã là Ngưng Khí tầng
ba, giờ phút này ở nơi đó chặn đường đi.

- Bái kiến Triệu sư huynh.

Mạnh Hạo biến sắc, lui ra phía sau vài bước, tay phải ở sau người
hơi hơi nắm hờ, người này hắn đã từng gặp qua, phần lớn đệ tử trong
ngoại tông đều biết vị sư huynh Triệu Vũ Cương này, người này thủ đoạn
độc ác, đệ tử cấp thấp trong khu công khai cấp thấp chết ở trong tay gã
đã có mấy người, ngày thường a dua sư huynh trên Ngưng Khí tầng ba, đối
với người Ngưng Khí tầng một, tầng hai lại là cực kỳ bá đạo, một lời
không hợp liền ra tay.

- Nếu ngươi đã nhận ra ta, vậy không nên để Triệu mỗ nhiều lời, dâng đan dược với linh thạch lên.

Triệu Vũ Cương lạnh giọng mở miệng, người bên ngoài không dám động
Mạnh Hạo trước mắt này, nhưng Triệu Vũ Cương gã vào tông nhiều năm, sớm
đã thăm dò được phương pháp, âm thầm tìm hiểu, vị Hứa sư tỷ kia thường
xuyên bế quan, nghĩ chắc cũng sẽ không quá để ý sự sống chết của lâu la
trước mắt này.

- Kính xin Triệu sư huynh châm chước một chút, tiểu sinh... Ta, ta
vừa mới lấy được linh thạch với đan dược, có thể cho ta thêm một ít thời gian hay không.

Mạnh Hạo chần chừ lui ra phía sau vài bước, tu vi của đối phương
vượt hắn một tầng, vả lại Mạnh Hạo chưa từng đánh nhau với người, giờ
phút này sắc mặt trong sự thấp thỏm có chút tái nhợt.

- Tự xưng tiểu sinh? Chẳng lẽ trước khi lên núi, còn là một tài tử?
Đến, ngâm một bài thơ cho sư huynh, nói không chừng ta thoáng cao hứng,
hôm nay cũng chỉ đánh gãy một chân của ngươi.

Triệu Vũ Cương cười ha ha, thần sắc mang theo trào phúng.

- Triệu sư huynh... Thánh hiền có nói, nếu...

Nội tâm Mạnh Hạo cực kỳ khẩn trương, cũng có tức giận, nhưng lại không thể không nhịn xuống, ý đồ đi giảng đạo lý.

- Câm miệng, không chỉ phải lấy ra linh thạch với đan dược của ngươi, ngay cả động phủ của ngươi, từ nay về sau cũng là ta với ngươi
cùng nhau ở, ở bên ngoài, ta và ngươi là đồng môn, trong động phủ, từ nay về sau ngươi chính là tạp dịch của Triệu mỗ, nếu còn dám nói chữ không nữa, hôm nay sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!

Triệu Vũ Cương trừng mắt, lập tức có sát khí lộ ra, cất bước đi về phía Mạnh Hạo.

Ngày gần đây tu vi của gã đã đột phá đến tầng ba, cầu gấp lượng lớn linh khí củng cố, liền ác tâm, đánh chủ ý tới động phủ của Mạnh Hạo,
nhưng nội tâm ít nhiều vẫn kiêng kị Hứa sư tỷ, liền có ý tưởng để Mạnh Hạo làm tạp dịch của mình, gã nghĩ Mạnh Hạo này căn bản không dám cự
tuyệt, chờ thời gian dài, Hứa sư tỷ đã quên con kiến này, mình tùy thời
có thể trực tiếp giết, cho dù không giết, lưu một người tàn phế ở bên
người ngâm thơ, cũng có vẻ mình rất là phong nhã.

- Động phủ này là nơi ở của Hứa sư tỷ, tại hạ sao có thể tính thay, kính xin Triệu sư huynh đừng làm khó dễ ta.

Trong tay phải sau lưng Mạnh Hạo tản linh khí nhè nhẹ, hắn biết mình không phải là đối thủ, nhưng động phủ là chuyện lớn, linh thạch càng
lớn hơn nữa, nếu là đưa ra tâm hắn cực độ không cam lòng, trong nội tâm
giãy giụa tràn đầy tức giận, trong lời nói mang Hứa sư tỷ ra.

- Cho ngươi mặt mũi lại không cần, tự tìm khổ ăn, Triệu mỗ vừa ra tay, sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

Triệu Vũ Cương hừ lạnh một tiếng, thần sắc lộ ra sự không kiên nhẫn, không nói hai lời thân mình đã thoáng bước về phía trước, tay phải nâng lên trảo về phía Mạnh Hạo, thần sắc Mạnh Hạo lộ ra hoảng sợ, vẻ hoảng
sợ này nhất thời làm cho nội tâm của Triệu Vũ Cương thoải mái, gã thích
nhất nhìn thấy kẻ yếu lộ ra vẻ mặt như thế ở trước mặt mình.

Thậm chí gã có thể tưởng tượng được, giây tiếp theo đối phương sẽ
quỳ ở trước mặt mình run run, đang lúc đắc ý, thì ngay trong một chớp
mắt gã tới gần Mạnh Hạo, sợ hãi trên mặt Mạnh Hạo khoảnh khắc tiêu tán,
lộ ra tàn khốc, tay phải hắn vung lên từ phía sau lưng, lập tức một hỏa
xà dài cỡ ngón tay, mang theo cực nóng đánh thẳng đến Triệu Vũ Cương.

Trái tim Mạnh Hạo đập điên cuồng, biết cho dù Hỏa Xà thuật xuất kỳ
bất ý sợ rằng cũng khó mà giết chết được đối phương, vẫn như trước mang
theo một tia hy vọng có thể ngăn cản được một lát, hắn không cam lòng bó tay chịu trói, lại càng không nguyện đưa ra tất cả đi làm tạp dịch của
đối phương, giờ phút này không chút do dự xoay người nhanh chóng chạy
tới phía dãy núi.

- Hỏa Xà thuật!

Triệu Vũ Cương biến sắc, thời điểm nguy cơ thân mình vội vàng lui ra phía sau, tay phải vỗ mạnh túi trữ vật, lập tức một thanh tiểu kiếm màu trắng trong khoảnh khắc lao ra, đâm thẳng đến Hỏa Xà.

Oanh một tiếng, Hỏa Xà tiêu tán, tiểu kiếm kia cũng bị xung kích
xiêu xiêu vẹo vẹo rơi trên bụi cỏ bên cạnh, Triệu Vũ Cương chật vật cả
người, liên tục lui ra phía sau, khi nhìn về phía Mạnh Hạo trốn vào dãy
núi xa xa đã mang theo phẫn nộ, cũng có kinh ngạc mãnh liệt.

- Hắn cư nhiên nhanh như vậy đã đến Ngưng Khí tầng hai, động phủ của Hứa sư tỷ lại có hiệu quả như thế, cho dù giết người này, ta cũng
nhất định phải có.

Thần sắc của Triệu Vũ Cương dữ tợn, cất bước cấp tốc đuổi theo về phía trước.

Đuổi theo chỉ chốc lát, nhưng hiển nhiên núi hoang này gã không quen thuộc bằng Mạnh Hạo, nhất là tốc độ của Mạnh Hạo không chậm, nhất thời
Triệu Vũ Cương khó có thể đuổi theo.

- Tiểu tạp chủng, nơi đây là núi hoang không người, ngươi tự mình tìm chết, hôm nay Triệu mỗ sẽ thành toàn ngươi.

Thanh âm của Triệu Vũ Cương mang theo âm hàn, Mạnh Hạo phía trước
chạy rất nhanh, gã vì đuổi theo đối phương, đã chuẩn bị triển khai một
thức thuật pháp cường đại của mình, giờ phút này gầm nhẹ một tiếng, thân thể gã nháy mắt bành trướng mấy lần, bộ lông nháy mắt lại càng rậm rạp
trở thành màu vàng, có không ít lông chui ra khỏi quần áo, cả người
thoạt nhìn giống như hóa thân thành yêu thú.

Đây là công pháp độc đáo mà gã trước khi vào tông môn ngẫu nhiên lấy được, Yêu Hóa Thuật.

Thuật này Ngưng Khí tầng hai đã có thể tu luyện, nhưng yêu hóa không rõ ràng, chỉ là thân thể cường tráng hơn một chút mà thôi, nhưng vẫn
kinh người, dựa vào thuật này gã mới có thể hoành hành ở trong những đệ
tử cấp thấp, mặc dù mỗi lần thi triển có hạn chế thời gian, nhưng đều
thu hoạch kỳ diệu, mọi việc đều thuận lợi, là đòn sát thủ gã đắc ý nhất.

Nhất là nay theo tu vi của gã đến Ngưng Khí tầng ba, thuật pháp tiến hóa càng hoàn toàn hơn, lại có thể sinh ra bộ lông màu vàng rậm rạp,
làm cho gã từng rất kinh hỉ, cho rằng dựa vào hóa thú liền thì có thể
chấn nhiếp đối phương, giờ phút này là lần đầu tiên thi triển trước mặt
người khác, tràn đầy tự tin, khí thế kinh người, bộ lông cực kỳ thịnh
vượng, ánh mặt trời chiếu xuống lóe ra ánh vàng lóng lánh, thoạt nhìn uy vũ khí phách, ngay cả trên mặt cũng đều mọc đầy lông vàng, cực kỳ giống yêu thú hình người.

- Ngươi sẽ là người đầu tiên chết dưới Yêu Hóa Thuật tầng ba của
Triệu mỗ, có thể chết dưới thuật pháp thành danh của Triệu mỗ, ngươi
chết không oan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận