Ngã Dục Phong Thiên

Chương 130: Lão tổ, độc của đệ tử (1)

Đồng thời, tu sĩ Kết Đan cảnh của Phương Dạ Tông, giờ phút này cũng bỗng
nhiên lùi thân ra phía sau, hai chân trong khoảnh khắc phát ra cường
quang, quang mang kia giống như hỏa diễm dần dâng lên, trực tiếp bao phủ toàn bộ thân hình của ông ta, từ xa nhìn lại như đã trở thành một chùm
tia sáng, dùng tốc độ khó có thể tượng tưởng, trực tiếp phá vỡ hư không, có vẻ muốn cưỡng ép lao ra bên ngoài.
Một người khác, thân là đại trưởng lão của Khúc Thủy Tông, người này
trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng giờ phút này sau khi liên tiếp hít vào ba
hơi, thân thể ông ta trong nháy mắt giống như được cải lão hoàn đồng, từ một lão niên trở thành một trung niên, cả người tỏa ra hơi thở kinh
thiên, sau đó hóa thân thành một đạo cầu vồng, tiến về phía trước ba
bước.

Bước đầu tiên hạ xuống, khí huyết trong thân thể ông ta bùng nổ, cả
người từ trung niên đã trở thành thiếu niên, nhưng tốc độ đã tăng lên
gấp ba lần.

Bước thứ hai hạ xuống, thân thể ông ta run lên, quần áo tróc ra, từ
thiếu niên trực tiếp biến thành trẻ con, toàn thân trong suốt sáng bóng, có quang mang ba màu vờn quanh, tốc độ lại tăng lên gấp ba, trong phút
chốc đã tiến gần tới cửa ra của động phủ.

Giờ phút này, bước thứ ba hạ xuống, thân thể trẻ con của ông ta trong
nháy mắt héo rũ, nhưng lại biến thành một viên Kết Đan ba màu, tốc độ
lại một lần nữa gia tăng lên gấp ba, lao vào vòng xoáy nơi cửa ra.

Ba người đều là những lão quái Kết Đan cảnh, tới nơi nguy hiểm như thế
này sao có thể không có chuẩn bị, chẳng qua mấy người khác chết quá
nhanh, thế cho nên chưa kịp thi triển mà thôi, ba người bọn hắn chiến
tới bây giờ, giờ phút này cũng đồng thời ra tay, chỉ cần có một người
chạy thoát, lập tức sẽ truyền đi tin tức, dẫn hàng loạt cường giả Nam
Vực tới đây, giết chết Kháo Sơn Lão Tổ.

Nói thì chậm, làm thì nhanh, ba người kia trong khoảnh khắc đã sắp thoát khỏi đây, Thiên Cơ Lão Nhân hai mắt chợt lóe, nhưng không lựa chọn bỏ
chạy, mà nâng tay phải lên, bấm tay niệm pháp quyết, lập tức đồ án độc
nhãn trên áo bào của lão trở nên rất sống động, bộc phát ra u quang tỏa
ra bốn phía, giống như nhằm vào Kháo Sơn Lão Tổ, nhưng cũng giống như
nhằm vào ba vị tu sĩ Kết Đan cảnh đang đào tẩu kia.

- Không biết tự lượng sức mình. Kháo Sơn Lão Tổ mở miệng lạnh nhạt nói,
chân phải dẫm lên trước một bước, nhất thời dưới chân xuất hiện một vòng sóng gợn quét ngang, vòng sóng gợn này trong nháy mắt khuếch tán ra
toàn bộ bầu trời, một tiếng hét thảm bỗng nhiên vang lên, phát ra từ
người đã bước vào hư vô được một nửa thân thể, chuẩn bị thoát khỏi nơi
này, tu sĩ Phương Dạ Tông, theo tiếng kêu thảm thiết của vị kia, thân
thể nhanh chóng héo rũ, trong chớp mắt, cả người liền héo rũ thành một
viên tạp đan ba màu, bay thẳng xuống mặt đất, thắp lên ngọn đèn thứ tư.

Cùng lúc đó, Kháo Sơn Lão Tổ nâng tay phải lên, một trảo chộp xuống mặt
đất, nhất thời cấm chế trên mặt đất đồng loạt sáng lên, một đạo hắc
quang từ trong cấm chế bay ra, đó là một chiếc đầu lâu màu đen, khẽ đảo
qua người Kháo Sơn Lão Tổ một vòng, sau đó lao thẳng đến tu sĩ đang muốn dùng ngọc giản truyền tống để thoát ra ngoài kia.

Thuận theo sóng gợn do ngọc giản truyền tống phát ra, đầu lâu màu đen phát ra tiếng cười khô khốc, lập tức biến mất.

Ngay sau đó, Kháo Sơn Lão Tổ lại nâng tay trái lên, hướng vê phía viên
Kết Đan đang lao vào vòng xoáy nơi cửa ra kia điểm một chỉ, viên đan rõ
ràng đã tiến vào lốc xoáy, bỗng run lên bần bật, một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, viên đan nổ ầm một tiếng, vỡ tan tành, nhưng lực
lượng không tản ra ngoài mà lại chảy về phía Kháo Sơn Lão Tổ.

Sau đó bị Kháo Sơn Lão Tổ nắm trong tay, đã trở thành một đoàn bạch
mang, trong bạch mang đó mơ hồ có thể thấy được thân ảnh của tu sĩ kia
đang giãy giụa, nhưng bây giờ đã bị Kháo Sơn Lão Tổ giam cầm, vuốt qua
một cái, lập tức bạch mang ngưng tụ, một lần nữa hóa thành viên đan ba
màu, rơi xuống đất mặt, châm lên ngọn đèn thứ năm.

Cùng lúc đó, Kháo Sơn Lão Tổ vung tay trái lên, đánh ra phía trước, va
chạm với u quang do đồ án độc nhãn trên áo bào của Thiên Cơ Lão Nhân bắn ra.



Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, khiến cho cấm chế trên mặt đất
xuất hiện dày đặc vết nứt, khóe miệng Thiên Cơ Lão Nhân tràn ra máu
tươi, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt không có chút bối rối nào, mà
mang theo phong mang kỳ dị, thân mình lùi nhanh về phía sau.

Lượng lớn sinh cơ tuôn trào ra từ bốn phía, không ngừng chui vào trong
cơ thể Kháo Sơn Lão Tổ, gương mặt Kháo Sơn Lão Tổ đã khôi phục hơn một
nửa, giờ phút này đứng ở nơi đó, chắp tay sau lưng, đôi mắt sắc lạnh
nhìn về phía Thiên Cơ Lão Nhân.

- Ngươi là phân thân Nguyên Anh của lão bất tử nào, trà trộn vào trong
một đám tiểu bối Kết Đan cảnh, dám đến tính kế với lão phu sao!

- Không hổ là Kháo Sơn Lão Tổ, liếc mắt đã nhận ra khối phân thân này
của lão phu, nhưng lão phu đây đến không phải là để tính kế ngươi, nếu
không lão phu việc gì phải đi với cái đám Kết Đan, Trúc Cơ này, huống hồ lão phu còn có một thiên đại cơ duyên, muốn thương lượng với ngươi.
Thiên Cơ Lão Nhân thanh âm khàn khàn, cười mở miệng, sau đó đôi môi khẽ
nhúc nhích, truyền âm về phía Kháo Sơn Lão Tổ.

Kháo Sơn Lão Tổ nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.

Lúc này, giữa không trung hắc quang chợt lóe, đầu lâu màu đen kia bay
về, trong miệng đầu lâu rõ ràng đang ngậm một viên Kết Đan ba màu, lúc
bay tới bên cạnh Kháo Sơn Lão Tổ thì bị Kháo Sơn Lão Tổ vung tay áo, sau đó hạ xuống châm lên ngọn đèn thứ sáu!

Một màn này dừng ở trong mắt Mạnh Hạo, làm cho tâm thần Mạnh Hạo lại
chấn động, hắn nhìn Thiên Cơ Lão Nhân, người này thế mà lại chỉ là một
cỗ phân thân, hơn nữa còn là Nguyên Anh cảnh, vả lại nghe lão ta nói thì thấy dường như có mưu đồ gì đó!

- Ngay cả phân thân cũng là Nguyên Anh cảnh, vậy thì tu vi chân chính
của người này... phải là cảnh giới gì! Mạnh Hạo hít một ngụm lương khí,
hắn nghĩ tới độc đan ba màu của đối phương, sắc mặt lập tức biến đổi.

- Sự tình là như vậy, Nam Vực nhất định sẽ loạn, Kháo Sơn Lão Tổ, ý của
ngươi như thế nào? Thiên Cơ Lão Nhân mỉm cười, chậm rãi mở miệng.

- Cái chó má Lê Tiên, lão phu không lạ gì, nhưng nếu ngươi đã đến đây,
một thân tu vi Nguyên Anh này, có thể giúp cho lão phu khôi phục phần
lớn sức mạnh. Hai mắt Kháo Sơn Lão Tổ chợt lóe, mở miệng nói, thân mình
tiến về phía trước một bước, nâng tay phải lên hướng về phía Thiên Cơ
Lão Nhân cách không vỗ một chưởng.

- Kháo Sơn Lão Tổ ngươi nên hiểu cho rõ ràng, ngươi chỉ là Trảm Linh mà
thôi, cũng dám kháng lại Lê Tiên chi lệnh? Thiên Cơ Lão Nhân biến sắc,
lập tức nâng tay phải lên chỉ về phía trước, tiếng nổ vang quanh quẩn,
một mảnh sương mù bàng bạc lập tức quay cuồng xuất hiện, bao phủ toàn bộ thân ảnh của lão ta, Kháo Sơn Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, cất bước trực
tiếp bước vào trong sương mù.

Ngay sau đó, sương mù gia tốc quay cuồng, trong đó tiếng nổ vang xen lẫn tiếng rống giận của Thiên Cơ Lão Nhân lần lượt thay đổi, khiến cho toàn bộ động phủ này bắt đầu sụp xuống, cấm chế mọi nơi bắt đầu vỡ vụn,
nhưng sau đó lại tự tu bổ chữa trị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận