Ngã Dục Phong Thiên

Chương 131: Lão tổ, độc của đệ tử (2)

Mạnh Hạo sắc mặt biến hóa, thân mình nhoáng lên một cái, rời xa khỏi cấm chế vừa tan vỡ vừa tự tu bổ kia, nhìn hướng lên bầu trời, trong sương mù, tiếng Thiên Cơ Lão Nhân kêu thảm thiết bỗng nhiên truyền ra, sương mù cũng co rút lại, thân thể Thiên Cơ Lão Nhân trực tiếp lao ra, giờ phút này cả người đầy máu tươi, ánh mắt lộ ra vẻ oán độc.

- Yêu thuật, Lang Yên! Đúng lúc này, trong sương mù, truyền ra âm thanh âm trầm của Kháo Sơn Lão Tổ, theo thanh âm xuất hiện, sương mù hút mạnh, lại một lần nữa bao phủ lên Thiên Cơ Lão Nhân, trong sương mù rõ ràng xuất hiện hào quang vạn trượng, hiển lộ phong hỏa lang yên, nhưng không thể nhìn rõ được, trong đó lại có tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra.

- Kháo Sơn Lão Tổ, lão phu cùng lắm thì hy sinh cỗ phân thân này, nhưng
nếu ngươi nghĩ có thể cắn nuốt thuận lợi thì sai lầm nghiêm trọng rồi!

Màn giao chiến này, vô luận là ở phương diện thị giác hay cảm nhận, đều
để lại ấn tượng sâu sắc cho Mạnh Hạo, một trận chiến này đã không thể
dùng thuật pháp để hình dung, nhưng Mạnh Hạo không thể nghĩ ra từ ngữ
nào, hắn không nhìn được tới bên trong sương mù, nhưng theo thanh âm của Kháo Sơn Lão Tổ cùng với sự rống giận của Thiên Cơ Lão Nhân ở bên
trong, cảm nhận được trận chiến này đã vượt ra khỏi Kết Đan cảnh rất
nhiều, lại càng vượt ra khỏi trí tưởng tượng của hắn.

Làm cho Mạnh Hạo nhìn bầu trời đến ngơ ngẩn, đầu óc quay cuồng, dường
như một cánh cửa thế giới khác đã được khai mở, làm cho hắn hiểu được,
đây mới là tu sĩ, đây mới là những người làm chủ thiên địa, nghịch thiên mà đi, oai phong một cõi!

Không lâu sau, một tiếng nổ vang quanh quẩn lan trên bầu trời, sương mù
đang quay cuồng bỗng nhiên co rút lại, ngay sau đó thân ảnh của Kháo Sơn Lão Tổ liền từ trong màn sương mù đang co rút lại kia cất bước đi ra,
nhưng cẩn thận quan sát, lại làm cho Mạnh Hạo sửng sốt, bởi vì giờ khắc
này Kháo Sơn Lão Tổ bộ dáng lại có chút bất đồng, không ngờ lại giống
vài phần so với Thiên Cơ Lão Nhân.

Giống như thân thể này vốn thuộc về Thiên Cơ Lão Nhân, mà nay lại bị
Kháo Sơn Lão Tổ chiếm cứ, hấp thu hòa tan, sau khi hoàn toàn biến thành
bộ dáng nguyên bản chứng tỏ lão đã cắn nuốt toàn bộ khối phân thân Thiên Cơ Lão Nhân này.

Trên người lão có rất nhiều ấn ký màu đen đang trôi lơ lửng cách thân
thể ba tấc, vờn quanh toàn thân, khiến cho thân ảnh lão đứng giữa bầu
trời toát ra cảm giác cực kỳ quỷ dị.

Ở trong tay lão, rõ ràng đang nắm một tiểu nhân, tiểu nhân này gương mặt dữ tợn, nhưng hai mắt nhắm nghiền, nhìn bộ dáng thì thấy giống hệt...
Thiên Cơ Lão Nhân.

Đây chính là Nguyên Anh của Thiên Cơ Lão Nhân!

Nơi đây rơi vào yên tĩnh, sương mù tiêu tán, cấm chế trên mặt đất không hề vỡ vụn, đang khép lại rất nhanh, dường như không bao lâu sau là có thể khôi phục như trước, Kháo Sơn Lão Tổ vung tay phải lên, lập tức Nguyên Anh của Thiên Cơ Lão Nhân trong tay rơi thẳng xuống mặt đất, rơi vào cái đế đèn duy nhất còn lại chưa được thắp sáng, lấy Nguyên Anh làm tim, dùng sinh cơ của Nguyên Anh làm hỏa, hừng hực thiêu đốt.

Giờ này khắc này, bảy ngọn đèn dầu tỏa ra u hỏa chiếu rọi toàn bộ động phủ, khiến cho nơi đây lúc sáng lúc tối, tràn ngập một cỗ âm trầm khủng bố nói không nên lời.

Ánh mắt Kháo Sơn Lão Tổ quét qua mặt đất, nhìn thấy Mạnh Hạo, khẽ gật đầu, xoay người muốn đi đến vết nứt.

Mạnh Hạo quýnh lên, vội vàng đi nhanh vài bước, ôm quyền cúi đầu, lớn tiếng mở miệng.

- Lão Tổ, đệ tử vì dẫn bọn họ tới đây nên đã nuốt độc đan của bọn họ, kính xin Lão Tổ giải độc giúp.

- Tiểu độc mà thôi, lão tổ ta chỉ cần một hơi là có thể giải trừ, ngươi
cứ chờ đó đi, chờ ta hoàn toàn luyện hóa xong thân thể Nguyên Anh tiểu
oa nhi này, cắn nuốt thần hồn của nó, sau đó sẽ giải độc cho ngươi, thôi thôi, ngươi rất không tồi, Lão Tổ có thưởng, vật này cho ngươi, xem như ban thưởng. Kháo Sơn Lão Tổ cũng không quay đầu lại, tay phải vung lên, lập tức một khối hạ phẩm linh thạch rơi xuống trước mặt Mạnh Hạo, về phần Kháo Sơn Lão Tổ, nay đã hạ xuống mặt đất, đang muốn bước vào trong vết nứt kia.

Mạnh Hạo nhìn chằm chằm cái khối nhìn thế nào cũng ra hạ phẩm linh thạch ở trước mặt kia, cắn răng mở miệng.

- Được ban thưởng một khối hạ phẩm linh thạch?

- Hạ phẩm linh thạch? Đúng vậy, đây thật là một khối hạ phẩm linh thạch, nhưng ngươi nhìn kỹ xem, nó thật sự chỉ là một khối hạ phẩm linh thạch
sao? Kháo Sơn Lão Tổ thản nhiên mở miệng, thân mình không dừng lại chút
nào, tiến vào vết nứt.

Mạnh Hạo giật mình một cái, lại nhìn khối linh thạch trong tay, trong
lúc chần chừ, mắt thấy Kháo Sơn Lão Tổ sắp biến mất, lập tức mở miệng
một lần nữa.

- Lão tổ Độc của đệ tử, phải đợi bao lâu?

- Cũng không lâu đâu, rất nhanh thôi, cũng chỉ ba đến năm trăm năm là
cùng, được rồi, Lão Tổ ta muốn bế quan. Kháo Sơn Lão Tổ vội ho một
tiếng, thầm nghĩ độc trên người tiểu tử này không dễ giải, tu vi của
chính mình nay còn chưa khôi phục, nếu thật sự ra tay giải độc thì những gì vừa cắn nuốt được lại trở thành công cốc sao, cực kỳ không có lời,
huống chi mình còn có đại kế muốn tiến hành, về phần viên linh thạch
kia, đó đúng là một khối hạ phẩm linh thạch bình thường, giờ phút này
lão cũng không cảm thấy xấu hổ khi lừa gạt tiểu bối, loại chuyện này năm đó lão lam nhiều rồi, đừng nói là đệ tử tông môn, cho dù là tu sĩ của
Phong Yêu Tông năm đó cũng không ít người bị lão gài bẫy, giờ phút này
lão chẳng qua chỉ ho khan vài tiếng để che giấu, vội cúi đầu, thân mình
nhoáng lên một cái, biến mất ở trong vết nứt, sau khi lão biến mất, vết
nứt kia nhanh chóng khép lại.

- Lão Tổ, đệ tử thiên tân vạn khổ mới đưa được bọn họ tới đây, người có
thể không ban thưởng, nhưng độc này Trên mặt Mạnh Hạo lộ ra sự phẫn nộ,
nhưng lời nói còn chưa dứt, toàn bộ vết nứt lớn kia đã khép lại, không
hề có dấu vết, Kháo Sơn Lão Tổ cũng đã sớm biến mất, mặc cho âm thanh
của Mạnh Hạo vang vọng, cũng không hề có phản ứng gì nữa. Chỉ còn bảy
ngọn đèn đang tỏa ra u quang kia, theo ngọn đèn được đốt lên, lần lượt
từng tia linh khí từ sáu viên đan ba màu và một Nguyên Anh tràn ra,
nhưng không khuếch tán, mà lại thẩm thấu vào trong nền đất.

- Kháo Sơn Lão Tổ, ta là vì ngươi nên mới trúng độc, ngươi thân là
trưởng bối, lại là cường giả, làm thì phải có khí phách của cường giả,
sao lại có thể đối xử với ta như thế!

- Lão Tổ ta không phải cường giả, cũng không có khí phách, trước giờ ta
vẫn như vậy, hơn nữa, đó cũng không phải là linh thạch bình thường, đứa
trẻ như ngươi tu vi không đủ cho nên không nhìn ra mà thôi, chờ sau này
Trảm Linh rồi, sẽ biết lão tổ đưa cho ngươi là một bảo bối rất tốt. Kháo Sơn Lão Tổ ho khan một tiếng, âm thanh lại truyền ra.

- Ngươi... Lão Tổ ngươi sao lại như thế, đệ tử thiên tân vạn khổ giúp
ngươi, ngươi không thể làm như vậy được! Mạnh Hạo giận dữ, nhưng bốn
phía yên tĩnh, Kháo Sơn Lão Tổ ở dưới mặt đất, không nói gì nữa, dường
như ngoảnh mặt làm ngơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận