Ngã Dục Phong Thiên

Chương 134: Cổ Ngọc Phong Yêu ! (2)

Lúc trở lại chỗ cũ, Mạnh Hạo nhíu mày, cảm thấy nơi này đúng là không có gì để lấy, liếc mắt nhìn thì thấy được một bức tường thấp, lập tức cất bước đi tới, rồi bất thình lình giọng nói của Kháo Sơn Lão Tổ lại truyền tới.
- Thôi thôi, Mạnh Hạo ngươi là đệ tử duy nhất của Kháo Sơn Tông ta, Lão Tổ giải độc cho ngươi, hãy chờ ta ba tháng, ta đi ra là sẽ giải cho ngươi, sau đó ngươi trả đồ lại cho ta, ngươi thấy có được không?

- Ngươi yên tâm, Lão Tổ nói là giữ lời, lần này lấy tông môn ra thề,
tuyệt đối không lừa ngươi. Kháo Sơn Lão Tổ thấy Mạnh Hạo đi tới cạnh bức tường kia thì lòng lại càng khẩn trương, nhưng giọng nói thì không lộ
ra chút nào, giống như đang cảm khái vậy.

Mạnh Hạo khựng chân lại, cúi đầu nhìn xuống đất, mắt chớp chớp, không
nói gì mà vừa đi vừa nghĩ, vậy mà tới gần bức tường thấp kia.

- Độc của ngươi đó, không phải lúc trước Lão Tổ không chịu giải cho
ngươi, mà là giải loại độc này Lão Tổ ta phải hao phí rất nhiều tu vi,
thậm chí tất cả những gì hấp thu lúc trước đều sẽ dùng hết, loại độc này khó giải lắm. Kháo Sơn Lão Tổ thở dài, ngữ khí đầy tang thương, nhưng
thực tế thì thấy Mạnh Hạo càng lúc càng đến gần bức tường kia, lòng đã
vô cùng khẩn trương.

Mạnh Hạo im lặng, cũng tính thời gian, hắn đột nhiên nói.

- Vì sao ta đi tới gần bức tường này là Lão Tổ ngài liền nói, thậm chí
còn chủ động nhắc tới chuyện giải độc, hay là nơi này có giấu thứ gì mà
ngài để ý? Mạnh Hạo vừa nói thế, Kháo Sơn Lão Tổ dưới lòng đất liền
trừng mắt, biết mình lúc nãy mất chừng mực, nhưng lại thầm mắng tên Mạnh Hạo này sao lại giảo hoạt tới vậy.

- Lão Tổ ta có ý tốt, tên nhóc nhà ngươi Kháo Sơn Lão Tổ hừ lạnh một
tiếng, giả bộ không vui. Nhưng không đợi lão nói xong, Mạnh Hạo đã nhanh chóng bước qua bức tường thấp bé kia.

Cảnh này khiến Kháo Sơn Lão Tổ sợ hết hồn hết vía, đang định nói thì
giật mình, sắc mặt đại biến. Lúc này Mạnh Hạo phóng qua bức tường kia
thì cúi người xuống, hắn liếc mắt liền thấy sau bức tường này lại có
quầng sáng cấm chế.

Quầng sáng này trông chẳng có vẻ đặc biệt gì, trong đó phong ấn một ngọc giản. Quầng sáng này không nguyên vẹn, mà có một vết nứt đang nhanh
chóng khép lại. Mạnh Hạo tuy không biết ngọc giản đó là cái gì, nhưng
lúc này hắn lập tức vung tay áo lên, hai thanh kiếm gỗ đâm thẳng vào khe kia, mở rộng vết nứt. Mạnh Hạo lấy túi Càn Khôn ra, lập tức thu ngọc
giản kia vào trong.

Gần như trong khoảnh khắc khi ngọc giản bị Mạnh Hạo lấy đi, Kháo Sơn Lão Tổ gào lên đầy thê lương, mặt đất rung chuyển như muốn sập xuống. Chấn
động này mạnh hơn lúc trước rất nhiều, lúc nãy Mạnh Hạo lấy bất cứ thứ
gì, Kháo Sơn Lão Tổ tuy cũng có nói muốn đánh vỡ cấm chế, nhưng lại
không mãnh liệt tới mức này.



- Mạnh Hạo, không thể lấy ngọc giản kia đi! Lão Tổ ta cũng không dám tới gần, lại đáp ứng cố nhân để vật ấy lại cho người hữu duyên. Tư chất của ngươi không đủ, không phải người hữu duyên, không được mang vật ấy đi!

Mạnh Hạo mặc kệ, phi kiếm xuất hiện dưới chân, mang theo hắn bay thẳng
tới cửa ra của lốc xoáy trên bầu trời. Cùng lúc đó hắn vỗ túi Càn Khôn,
nhất thời chiếc ngọc giản kia xuất hiện trong tay Mạnh Hạo. Hắn đặt lên
mi tâm, vừa động linh lực thì Mạnh Hạo biến sắc mặt. Trong đầu của hắn
ngay tại tích tắc này hiện lên ba chữ cực to, yêu dị tới cực điểm.

PHONG YÊU TÔNG!

- Mạnh Hạo tên nhóc khốn nhà ngươi mau xuống dưới cho ta. Nếu ngươi mang nó đi, chờ Lão Tổ phá vỡ phong ấn rồi, ngươi không xong với ta đâu!
Kháo Sơn Lão Tổ rống ầm lên.

Nhưng ngay khi lão thét lên như vậy, Mạnh Hạo chợt dừng lại, không có bỏ đi, mà đứng giữa cửa ra lốc xoáy trên không trung, cúi đầu nhìn xuống
mặt đất.

Kháo Sơn Lão Tổ thấy ánh mắt kia rồi thì tâm hoảng hốt, chợt cảm thấy
không ổn, lão nhìn ánh mắt này thế nào cũng thấy đó là ánh mắt trộm cướp trắng trợn.

- Phá phong ấn? Mạnh Hạo quét qua mặt đất thì thấy bảy chiếc đèn dầu
dưới đó Hắn nhìn mấy giây thì lập tức chạy thẳng tới bảy ngọn đèn dầu
đó.

Mạnh Hạo không để ý tới tiếng rít gào của Kháo Sơn Lão Tổ, từ việc đoạt
bảo và những lời nói lúc trước của lão, hắn khẳng định lúc này Kháo Sơn
Lão Tổ không ra được.

- Ngươi định làm gì! Kháo Sơn Lão Tổ dưới đất nộ khí trùng thiên, nhưng
khi thấy biểu cảm trên khuôn mặt Mạnh Hạo thì lão vốn lòng còn sợ hãi,
nay đã có phần hối hận vì đã ngăn không cho hắn đi. Giờ phút này lão
thấy biểu cảm trên khuôn mặt Mạnh Hạo kia, lại còn đôi mắt chớp chớp kia hoàn toàn giống như lúc muốn lấy đi tất cả bảo vật của lão, thậm chí
còn mãnh liệt hơn.

Mạnh Hạo không thèm để ý tới cái vị Kháo Sơn Lão Tổ mà hắn thấy chẳng
đáng để dựa dẫm chút nào, mà nhìn chằm chằm bảy cây đèn dầu kia, dường
như có suy nghĩ, lượn quanh chúng vài vòng.

Mỗi một bước của hắn đều làm Kháo Sơn Lão Tổ sợ hết hồn.

- Không sao, thằng oắt này mới Ngưng Khí tầng chín, không hút được linh
khí trong chín chiếc yêu đăng của ta Kháo Sơn Lão Tổ đang an ủi mình thì đột nhiên trợn tròn mắt. Lão nhìn thấy Mạnh Hạo lượn quanh vài vòng rồi lại khoanh chân ngồi xuống.

Mạnh Hạo ngồi đó, ánh mắt có phần do dự, nhưng liền nhanh chóng quyết định.

- Kháo Sơn Lão Tổ này dám hố ta, cầm đi ít đồ của lão ta vẫn chưa hả
giận, phải lấy hết chỗ linh khí này thì cơn giận của ta mới hết được.
Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi. Hắn vốn bất mãn khi Kháo Sơn Lão Tổ chỉ cho mình một khối linh thạch hạ phẩm, mà lão lại chẳng giải độc cho
hắn, đây chẳng khác nào dồn Mạnh Hạo đến đường cùng.

- Bảo vật không thể hấp thu linh khí trên bảy ngọn đèn này, vật không có linh tính không làm được Như vậy thì ta tự mình hút! Mạnh Hạo nhắm mắt
lại, vận chuyển tu vi trong cơ thể định hấp thu linh khí tràn ra từ bảy
cây đèn dầu đang bốc cháy cách đó không xa.

Nhưng mặc cho Mạnh Hạo hấp thu thế nào, linh khí nơi đó vừa xuất hiện
liền bị hút vào lòng đất, Kháo Sơn Lão Tổ thấy thế mới thở phào một hơi.

- Mạnh Hạo nhóc con, ngươi làm vậy là vô dụng thôi, ngươi dám đoạt linh
khí với Lão Tổ hả? Kháo Sơn Lão Tổ cười ha ha, mặc dù cười thế nhưng
lòng vẫn khổ sở. Mà Mạnh Hạo nghe thế thì lại nhíu mày, nhưng hắn nhanh
chóng bình tĩnh trở lại.

- Lão Tổ đừng vội, đây mới chỉ là bắt đầu. Mạnh Hạo thản nhiên nói.

Kháo Sơn Lão Tổ ngẩn ra.

Mạnh Hạo bỗng nhiên nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện cảnh tượng trận
chiến với Thượng Quan Tu ngày đó, hắn mượn hạt châu của Tiểu Hổ, khiến
tu vi của bản thân đạt tới Ngưng Khí tầng mười!

Đó chính là phương pháp mà hắn nghĩ tới, hắn muốn khiến cho bản thân trở lại Ngưng Khí tầng mười một lần nữa. Chỉ có tới Ngưng Khí tầng mười rồi thì mới xuất hiện lực hút điên cuồng trong cơ thể, mặc dù bị ngăn cách
thiên địa, nhưng Mạnh Hạo muốn thử một lần xem có thể hút được linh khí
của bảy chiếc đèn dầu trước mặt không!

Ngưng Khí tầng mười là cảnh giới trong truyền thuyết, tồn tại ở thời kỳ
viễn cổ, nhưng ngày nay đã bị thiên địa cấm đoán, chặn đứt đường đi.
Nhưng Mạnh Hạo dù sao cũng từng đạt tới Ngưng Khí tầng mười, tuy sau đó
lại rơi xuống, nhưng hắn cũng từng đặt bước chân đi trên con đường đã bị đoạn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận