Ngã Dục Phong Thiên

Chương 163: Thất sắc Bỉ Ngạn hoa (1)

Cảnh náo nhiệt phồn hoa này vượt xa Triệu quốc, thêm nữa, ở trên không trung, thỉnh thoảng lại có những luồng cầu vồng gào thét bay xẹt qua, dọc theo đường đi Mạnh Hạo đã thấy ba tu sĩ Trúc Cơ cảnh, điểm này ở Triệu quốc lại càng hiếm thấy.
Về phần tu sĩ Ngưng Khí cảnh, ở vùng đất này, Mạnh Hạo cũng nhìn thấy không ít, có thể nói linh khí bình quân ở toàn bộ Đông Lai quốc sánh ngang với những danh sơn ở Triệu quốc, thậm chí có vài nơi đặc biệt, linh khí nồng đậm đến mức khiến cho Mạnh Hạo phải kinh hãi.

Vài ngày sau, trên đường đi, Mạnh Hạo rốt cục đã nhìn thấy một tòa hùng thành sừng sững trong thiên địa!

Bây giờ đang là hoàng hôn, dưới ánh sáng cuối ngày, tòa thành ấy giống như một con cự long cuộn mình trên mặt đất, đầu đang nhìn lên bầu trời, quan sát thiên tượng.

Còn chưa tiến tới gần nhưng đã cảm thấy uy áp tràn ngập thiên địa, khiến cho Mạnh Hạo phải hạ xuống, đi bộ về phía trước, ngẩng đầu nhìn về phía tòa hùng thành kia, cho dù Mạnh Hạo tự nhận là có không ít kiến thức
nhưng vẫn bị chấn động, ở xung quanh hắn, còn có một vài tu sĩ, tất cả
cũng đều đang đi bộ, có người đi một mình, cũng có những nhóm ba, năm
người đồng bạn

Trên bầu trời, không nhìn thấy một đạo thân ảnh nào, dường như nơi này
có cấm chế tồn tại, không cho phép tu sĩ phi hành, duy có một đạo đạo
quang mang hoa lệ, tản ra trên bầu trời, nhìn từ xa tạo thành những dải
năm màu, khiến cho nơi này trở nên đẹp như tiên cảnh.

Cự ly trăm dặm đối với phàm nhân thì cần đi trong một canh giờ, nhưng
đối Mạnh Hạo thì chỉ cần thời gian một nén nhang đã đến gần cổng thành.

Tu sĩ canh giữ cửa thành đều có tu vi Ngưng Khí cảnh tầng tám, nhất là
những hộ vệ thường xuyên đảo qua trên tường thành, có mấy người trong đó Mạnh Hạo liếc thấy tu vi của bọn họ đã đến Ngưng Khí cảnh tầng chín đại viên mãn, khoảng cách đến Trúc Cơ cảnh chỉ còn nửa bước chân mà thôi.

- Đây là thành của tu sĩ ở đại quốc Nam Vực sao. Mạnh Hạo trầm mặc, từ
những thứ nhỏ nhặt này hắn đã có thể phán đoán ra một vài phần thực lực
của Tử Vận Tông, thế lực đang nắm giữ đại quốc hùng mạnh này.

Ở ngoài cửa thành, Mạnh Hạo đang quan sát cách những người khác vào
thành, sau khi biết được cần giao nộp linh thạch rồi làm theo chỉ dẫn,
hắn đang muốn bước vào cửa thành, thì đúng lúc này bỗng nhiên trên bầu
trời xuất hiện tiếng rít kinh người, nháy mắt từ đàng xa tiến đến.

Thanh âm này đến rất đột ngột, lập tức khiến cho những tu sĩ đang muốn
vào thành xung quanh Mạnh Hạo, đều ngẩng đầu lên, Mạnh Hạo liếc mắt liền thấy phía xa trên bầu trời đang có một đạo cầu vồng gào thét lao đến.

Cầu vồng này có màu tím, rộng chừng vài chục trượng, như một đạo lưu
tinh, giờ phút này đang gào thét lao đến, trong luồng cầu vồng là một
trung niên nam tử mặc hoa phục, mặt không thay đổi, dường như xem cấm
chế cấm không trong thành như không khí, cứ thế mà trực tiếp phi vào
trong thành.

Uy áp trên người y truyền ra, khiến cho đại đa số tu sĩ dưới mặt đất
thần sắc biến hóa, thậm chí bởi vì tốc độ của người nọ quá nhanh, cho
nên đã khuấy động không khí, tạo thành gió lốc quét ngang mặt đất.

- Đây là một lão quái Kết Đan cảnh, cũng chỉ có những lão quái bực này
mới có thể không để tâm đến cấm chế trong thành, có thể tự do phi hành.

- Nhỏ giọng thôi, đó là Bích Hồng chân nhân của Tử Vận Tông, truyền
thuyết nói rằng năm đó, bởi vì một tên đệ tử của Tiếu Vân Tông buông lời bất kính với y cho nên người này ra tay tiêu diệt cả Tiếu Vân Tông, tâm địa cực kỳ tàn độc.

Tiếng bàn tán bốn phía nhỏ dần, Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, thần sắc bình
tĩnh, nhưng trong nội tâm đã dậy sóng, cúi đầu đi vào trong thành.

Trước đây, thành trì của tu sĩ lớn nhất mà Mạnh Hạo từng đi qua chính là Thiên Hà Phường ở Triệu quốc, lúc này bước vào một tòa thành của tu sĩ ở Đông Lai quốc, lập tức biết cái gì mới gọi là khí thế hùng mạnh, trong
toàn bộ thành trì, những gì tu sĩ đều có đủ, cửa hàng lầu các ở khắp
nơi, nhìn không thấy được điểm cuối, những tu sĩ đang ra vào kia, Ngưng
Khí cảnh, Trúc Cơ cảnh đều có đủ, lão quái Kết Đan cảnh như Bích Hồng
chân nhân Mạnh Hạo cũng đã thấy hai người.

Nơi đây, những người đội mũ rộng vành như Mạnh Hạo không nhiều lắm, Mạnh Hạo mới đi vài bước, đã thấy bị không ít ánh mắt quét qua, sau một chút chần chừ, liền bước nhanh vào trong một cửa hàng ven đường, lúc đi ra
thì đã không còn đội mũ nữa, thần sắc bình tĩnh, cất bước đi qua từng
gian hàng, đến một ngõ hẻm hơi chếch so với góc đường, thân mình Mạnh
Hạo bỗng nhiên rút lui, tốc độ cực nhanh, gần như trong khoảnh khắc đã
lui về phía sau hơn mười trượng, tay phải nhấc lên, phản ứng cực nhanh,
tiếp cận một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi ở phía sau, nắm lấy cổ
người thiếu niên, ép sát vào một bên tường.

Thiếu niên này tu vi không cao, chỉ là Ngưng Khí cảnh tầng sáu, thân
mình gầy gò, nhưng hai mắt rất linh động, dường như tâm cơ không ít,
nhưng bây giờ sắc mặt đại biến, cả thân thể bị Mạnh Hạo nhắc lên, giống
như chỉ cần hơi phát động linh lực là có thể khiến hắn lập tức trở thành tro bụi.

- Vì sao đi theo ta, ta chỉ có thể cho ngươi một cơ hội để giải thích.
Mạnh Hạo mặc một bộ trường bào màu xanh, thần sắc như thường, tay phải
nắm chặt lấy thiếu niên đang run rẩy kia, thản nhiên mở miệng, nhưng lời nói bình tĩnh của hắn lọt vào trong tai thiếu niên, cũng khiến nó cảm
nhận được sự uy hiếp mãnh liệt của tử vong.

- Ta muốn giúp tiền bối mua những thứ cần thiết! Thiếu niên kia rất căng thẳng, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, không chút do dự, lập tức mở miệng
đáp, nó tin người trước mắt này sẽ làm như đã nói, chỉ cho chính mình
một cơ hội mở miệng giải thích, nếu nói nhiều một câu hoặc giải thích
không rõ, nó cảm thấy người trước mắt này nhất định sẽ ra tay giết chết
chính mình, mặc dù nơi này là ở trong thành.

Mạnh Hạo nhìn thiếu niên, không nói gì, nhưng thiếu niên này rất nhạy
bén, dường như hiểu được hàm ý của Mạnh Hạo, vội vàng mở miệng lần nữa.

- Vãn bối là Khâu Lâm, sinh ra ở Đông Cực thành này cho nên biết rất rõ
nơi này, từ lúc tiền bối bước vào cửa thành thì vãn bối đã bắt đầu quan
sát, xác định tiền bối được hẳn là lần đầu tiên vào thành, Đang cần một
người chỉ đường hiểu rõ nơi đây, thế này mới đi theo muốn tìm cơ hội tự
tiến cử mình.

- Tiền bối, ta chỉ cần thù lao năm mươi khối linh thạch, có thể tiết
kiệm cho tiền bối rất nhiều thời gian, có thể giúp ngài tìm được vật cần với tốc độ nhanh nhất. Lời muốn nói rất nhanh đã nói xong, Khâu Lâm tâm thần thấp thỏm không yên, căng thẳng nhìn Mạnh Hạo, nó không nói sai
điều gì, tất cả sự thật đúng là như thế.

Vả lại nó làm việc này cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng chính là
lần đầu tiên gặp phải người như Mạnh Hạo, làm cho nó có cảm giác đối mặt với lằn ranh sinh tử trong một chớp mắt.

Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn thiếu niên sau đó buông lỏng tay ra, nhưng lại
nhíu mày, hắn đã nhận ra, theo độc tố không ngừng phát tác, sát cơ của
mình dường như cũng chầm chậm nảy sinh, nhiều khi trong lúc vô ý, hành
động của hắn cũng bị ảnh hưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận