Ngã Dục Phong Thiên

Chương 202: Ta mang hứa hẹn mà đến (1)

Tại ngoài cổ mộ, Lý Đạo Nhất hoảng sợ nhìn bốn phía, xung quanh mặt đất run rẩy, bầu trời rít gào như muốn xoay tròn. Con Huyết Long mạnh mẽ ngẩng đầu, nâng vuốt như tính toán, bỗng nhiên nó biến sắc.
- Mau, không cần lấy Tam Hồn Phiên nữa, theo lời ta nói, đi thẳng về trận thứ chín, nếu trễ một bước… truyền thừa Huyết Tiên sẽ không còn thuộc về ngươi nữa!

- Sao lại thế!

Lý Đạo Nhất khó coi nói.

- Bởi vì truyền thừa này là muốn đợi người bị thiên địa chối bỏ như người trong tộc, mà người xuất hiện kia lại là hắn! Nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội, bởi vì Huyết Tiên đã chết, người thứ nhất xuất hiện chính là truyền thừa Huyết Tiên. Ta và ngươi chém giết kẻ có được phần truyền thừa!

- Nếu truyền thừa muốn lựa chọn hắn, ta liền trở lại giết hắn, giết hắn rồi thì ta liền thiên mệnh truyền nhân!

Trong mắt Lý Đạo Nhất lộ ra sát cơ mãnh liệt.

- Trước đã tha cho hắn, nay hắn dám bước vào trong truyền thừa Huyết Tiên này, ai dám giết hắn, ai có thể giết hắn !

Huyết Long vòng quanh thân Lý Đạo Nhất, không để ý tới bị lộ, nó hóa thành thân cao nghìn trượng, cấp tốc mà đi.

Cùng lúc đó, trên Nam Vực đại địa, trong Thái Ách Cổ miếu, một trong ba đại hiểm địa.

Tòa miếu này tồn tại trên mặt đất, từ khi Thái Ách bộ tộc nghịch thiên
hóa thành cổ miếu, giờ khắc này như sống lại. Tại trong cổ miếu có vô số pho tượng, những pho tượng này bình thường không nhúc nhích, dù có
người xâm nhập vào trong hiểm địa cũng sẽ ít xuất hiện biến hóa.

Nhưng hôm nay, ngàn vạn pho tượng này lại nhất tể động đậy, toàn bộ đều
mở ra hai mắt, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng không cam lòng mà
nghịch thiên như năm đó. Theo tiếng rít gào, toàn bộ Thái Ách cổ miếu
chấn động ầm ầm, nhưng pho tượng này nhất tề bay lên, vờn quanh tám phía của cổ miếu.

Một màn này làm cho không ít tu sĩ bên ngoài cổ miếu hoảng sợ không thôi.

Một màn càng làm cho bọn họ cảm thấy khó tin là, Thái Ách cổ miếu như xuất hiện từng chồng hình ảnh, những hình ảnh này như là hồn của cổ miếu, từ trên mặt đất bay lên, hóa thành một luồng sáng, mang theo ngàn vạn hư ảnh pho tượng, vọt lên trời cao mà đi. Cổ miếu kia giống như hóa thân thành một chiến xa khổng lồ, mang theo thiên quân vạn mã của Thái Ách nhất tộc, chiến đấu cùng trời cao!

Nam Vực chấn động, tám cột máu đâm lên tận trời, khiến cho Nam Vực sóng lớn cuộn trào. Nhất là hư ảnh Thái Ách cổ miếu như chiến xa kia, mang theo khí thế chiến cùng trời một trận làm cho người nhìn thấy đều cực kỳ rung động.

Giờ khắc này cũng đúng ngay lúc Mạnh Hạo bước vào truyền thừa Huyết
Tiên, bước chân của hắn đã đạp lên trên bình đài trận thứ sáu, toàn bộ
truyền thừa Huyết Tiên trời rung đất chuyển, vang lên tiếng nổ tận trời.

Tất cả bình đài run rẩy, mọi trận pháp đều chớp lóe, hư vô bốn phía trở
thành sương mù mịt mờ, vô số thanh quang theo tế đàn trên cao khuếch tán mà ra, sau khi vờn quanh không gian thì lao thẳng về phía Mạnh Hạo,
trong nháy mắt đã xuất hiện tại bốn phía Mạnh Hạo, thanh quang lóng lánh kia như đang hoan hô, giống như Mạnh Hạo là người mà bọn chúng chờ đợi, trở thành huyết thần của Mạnh Hạo.

Trong những thanh quang này có không ít tia mang hơi thở mạnh hơn cả huyết long, vượt qua huyết nhân lúc trước.

Hơn nữa, linh khí thiên địa khó hình dung nổi theo hô hấp của Mạnh Hạo mà tràn tới, nhất tề mạnh mẽ trào vào trong cơ thể hắn. Làm cho tu vi của Mạnh Hạo ầm ầm vận chuyển, mỗi một lần hô hấp đều làm cho tự thân cường đại hơn vài phần.

Phong vân biến sắc, tất cả nơi truyền thừa đều chấn động, tiếng nổ vang quét qua bốn phương.

Thậm chí, giờ khắc này, trong lòng Mạnh Hạo dâng lên một cảm giác khó hình dung, cảm giác này… giống như truyền thừa đang kêu gọi chính mình. Như là trận pháp này, bình đài này, hơi thở nơi này đều vì hắn bước vào mà trở nên thay đổi.

Tiếc là một màn này, người ngoại giới không thể nhìn thấy, nơi này giống như bị ngăn cách, làm cho bên ngoài không thể nhìn thấy chút hình ảnh
nào. Duy chỉ có Lý Đạo Nhất trong truyền thừa Huyết Tiên. Giờ phút này, y đã chạy ra khỏi trận thứ bảy, đứng ở ngoài bình đại trận thứ bảy, sắc
mặt cực kỳ âm trầm, hai mắt lộ ra quang mang sắc bén mà mãnh liệt, y
quay đầu nhìn về Mạnh Hạo đứng tại trên bình đài trận thứ sáu.

Bên cạnh y là huyết long bị Lão Tổ Lý gia đoạt xá, thân khổng lồ ngàn
trượng kia cũng đang nhìn về phía Mạnh Hạo. Trong mắt mang theo ghen
ghét mãnh liệt, cùng với phức tạp khó nói nên lời.

- Truyền thừa này thuộc về hắn…

Lý Đạo Nhất cười một tiếng, càng cười, y càng ngửa lên ngửa xuống.

- Đời này Lý mỗ thích làm nhất, chính là chém giết đoạt lấy truyền thừa của kẻ khác, cảm giác như thế thật sự quá đẹp!

Lý Đạo Nhất cười to, xoay người đạp bước về trận thứ tám, thanh âm của y quanh quẩn, rơi vào trong tai Mạnh Hạo trên bình đài trận thứ sáu.

Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, hai mắt hắn tràn ngập hàn mang, lạnh lùng nhìn Lý Đạo Nhất bước vào trận thứ tám, trong mắt sát cơ mãnh liệt.

Nhưng Mạnh Hạo không lập tức truy kích, mà nâng tay phải vung ra ngoài, thanh quang xung quanh khát vọng được hắn lựa chọn liền đều rút lui. Mạnh Hạo không lựa chọn bất kỳ một cái nào làm huyết thần của mình.

- Huyết thần của ta, chỉ có một!

Mạnh Hạo thầm thì thào, trong mắt lộ ra chấp nhất.

Hắn không vào trận thứ bảy! Hắn là người đầu tiên từ trước tới nay khi vào nơi truyền thừa lại lựa chọn… trận thứ sáu!

- Ta đã từng hứa hẹn với ngươi, ta phải tìm được ngươi, mang ngươi rời khỏi nơi này!

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, thân hình nhanh chóng biến mất. Lúc xuất hiện, bầu trời phát ra sấm chớp ầm ầm, dưới mặt bùn có vô số cánh tay vươn ra. Xa xa, cổ miếu Thái Ách tối đen, còn có pho tượng không còn ý thức, trở thành bình thường đứng đó.

Thế giới, vẫn là thế giới kia, nhưng lúc này bước vào, Mạnh Hạo đã không còn là Mạnh Hạo lúc trước.

Hắn không còn là Vô Hạ Trúc Cơ, mà là Đạo Đài trong cơ thể nhanh chóng khép lại, đánh sâu vào trở thành Hoàn Mỹ Trúc Cơ truyền thuyết!

Gần như ngay khi Mạnh Hạo bước vào, thân hình hắn bỗng nhiên bay lên, tu vi trực tiếp khuếch trương mà ra, trong một hô hấp, thiên địa ầm ầm, lôi đình chấn động, mặt đất run rẩy. Hoàn Mỹ Trúc Cơ không thể hấp thu linh khí ngoại giới, tại trong này có vô số linh khí không ngừng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Mạnh Hạo. Thậm chí, tại trong hấp thu, Mạnh Hạo còn cảm giác mình như trở thành chủ của thế giới này!

Trên bầu trời, lôi điện nổ vang, tóc Mạnh Hạo bay múa, trong lúc bay giữa hư không, hắn bỗng nhiên nâng tay phải lên, khẽ chỉ xuống mặt đất.

Tại một cái chỉ này, mặt bùn phía dưới chấn động mạnh, vô số cánh tay nhất tề ngừng lại. Còn có vô số gương mặt kia, toàn bộ đều bị Mạnh Hạo nhìn thấy rõ ràng, thần sắc trên mặt không còn là địch ý, mà là kính sợ cùng kích động.

Đúng lúc này, một cái khe đột nhiên xuất hiện tại trên mặt bùn, cái khe càng lúc càng lớn, càng ngày càng sâu, trực tiếp tách ra vô số thân ảnh, Mạnh Hạo cũng hạ xuống dưới.

Hắn đi thẳng tới cái khe lớn kia, không đợi tới gần, nước bùn bốn phía tự đọng mở ra, giống như không dám tới gần Mạnh Hạo, giống như bọn nó ẩn giấu kính sợ cực kỳ đối với Mạnh Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận