Ngã Dục Phong Thiên

Chương 237: Kiêng dè Mạnh Hạo !

Rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, quả thật là tan vỡ, nhưng không phải là đại thủ ấn của Mạnh Hạo mà là roi pháp thuật của nữ tử trung niên này. Roi kia vừa đụng vào đại thủ ấn liền rung rung, rồi trực tiếp vỡ tan tành. Biến hóa đột ngột này khiến nữ tử trung niên họ Lý sắc mặt đại biến, khó tin và cũng chẳng thể tin nổi.

Ả nào có ngờ kết quả lại là như vậy, roi pháp thuật mà mình dùng tu vi Trúc Cơ hậu kỳ thi triển lại không bằng đại thủ ấn của đối phương,
chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của ả, khiến trong khoảng thời gian ngắn sự khiếp sợ tràn đầy trong đôi mắt ả.

Cùng lúc đó, đại thủ ấn của Mạnh Hạo với thế như chẻ tre phá nát roi pháp thuật kia, dấy lên cuồng phong, mang theo khí thế kinh người rầm rầm đánh tới. Nữ tử trung niên họ Lý hoảng sợ, lúc này nào còn dám khinh thường, ngược lại đứng đó chấn động, lòng cảm thấy nguy cơ ngập tràn, lúc này không chút do dự nhanh chóng lùi ra sau. Ả giơ tay phải lên, một chiếc lá chắn nhỏ xuất hiện trước mặt, lại cắn chót lưỡi phun ra một luồng máu tu vi lên lá chắn, khi tế ra thì lá chắn xoay tròn, trực tiếp căng phồng lên, đụng vào đại thủ ấn của Mạnh Hạo.

Lại một tiếng ầm vang lên, lá chắn kia rung lên bần bật, bay ra sau mấy trượng, nhưng lại ngăn cản được đại thủ ấn của Mạnh Hạo. Nhưng đúng lúc này, Mạnh Hạo cất bước, đôi mắt lóe lên u quang, hắn thậm chí có linh thức vượt xa Trúc Cơ hậu kỳ, ở thời khắc này bùng phát ra, áp xuống nữ tử trung niên họ Lý kia.

Dưới cái áp này, nữ tử họ Lý kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy đầu óc như bị đâm xuyên qua, quấy cho linh thức gần như vỡ tan tành. Ả hộc máu,
thân mình bịch bịch lùi ra sau. Lúc này Mạnh Hạo đã bước tới gần chiếc lá chắn kia, giơ tay lên xuyên qua đại thủ ấn hư ảnh cầm lấy chiếc lá chắn kia, đại thủ ấn cũng tùy theo động tác của Mạnh Hạo mà nắm lại, bắt lấy lá chắn kia. Mạnh Hạo bình tĩnh trực tiếp xóa đi linh thức trên lá chắn, thu vào trong túi trữ vật rồi nhìn về phía nữ tử họ Lý.

Ả ta đầu tiên là khiếp sợ, sau đó bị linh thức ép cho, cuối cùng lại bị Mạnh Hạo xóa đi dấu ấn trên pháp bảo, ba lần như vậy khiến ả lảo đảo lùi ra sau, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt hẳn đi, đầu óc ầm vang. Cho tới khi lùi được mấy trượng thì mới tạm đứng vững lại được, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo.

- Ngươi…

Nữ tử trung niên họ Lý kia da đầu giật giật, ả lập tức đoán được tu vi của tên Mạnh Hạo trước mặt này cũng không phải Trúc Cơ sơ kỳ. Trước nay ả chưa từng gặp tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nào lại có chiến lực mạnh như thế, nhất là linh thức đáng sợ kia, ả chưa từng gặp được trên người tu sĩ Trúc Cơ nào.

Cho dù là Vô Hạ Trúc Cơ, với ả thấy thì cũng không làm được điều này!

- Thuật này tổng cộng có mười chín phách.

Mạnh Hạo sắc mặt bình thường, nhìn nữ tử họ Lý và thản nhiên nói, không hề nhắc tới chuyện cướp đi lá chắn kia.

Vừa nghe thấy thế, nữ tử trung niên họ Lý hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt. Lúc này thân thể ả khẽ run, một kích vừa rồi đã làm chấn động tới đạo đài trong cơ thể ả, khiến ả phun máu tươi, không thể không tế ra pháp bảo. Nếu thêm năm vỗ nữa thì ả không biết pháp bảo của mình có chống được không. Một khi không chống cự được thì đạo đài nhất định sẽ bị tổn hại.

- Đạo hữu có tu vi sâu không lường được, là tại hạ lỗ mãng, mong đạo hữu chớ để ý. Vân Sơn Thuẫn kia chính là thứ nhận lỗi của tại hạ.

Nữ tử họ Lý miễn cưỡng mở miệng, ôm quyền cúi đầu thật sâu với Mạnh Hạo, lúc nhìn Mạnh Hạo thì ánh mắt đầy sợ hãi.

Chẳng những ả như thế, Từ Hữu Đạo cũng ngưng thần nhìn Mạnh Hạo, lòng cảm thấy lúc trước lão không ra tay với Mạnh Hạo đúng là quyết định vô cùng chính xác. Tên Mạnh Hạo trước mặt này chắc chắn không phải tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, bởi vì nếu hắn thật sự là Trúc Cơ sơ kỳ… như vậy kẻ này sẽ đáng sợ tới mức nào.

Tu sĩ mặc áo bào tro vẫn luôn nhắm mắt kia lúc này mở mắt ra nhìn Mạnh Hạo, khẽ gật đầu.

Hàn Bối nhìn Mạnh Hạo, như có suy nghĩ, nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười như trước.

- Mạnh đạo hữu đến không muộn, vừa đúng lúc. Đạo hữu đến rồi, chúng ta có thêm ba phần chắc chắn là lấy được Tuế Nguyệt tàn quyển.

Tạ Kiệt cười, không nói gì, lại càng không đề cập tới chuyện Thanh Vân Thập Cửu Phách, mà lòng lại càng thêm kiêng dè Mạnh Hạo. Càng làm cho gã cảm thấy Mạnh Hạo này không dễ trêu chọc, mà tới lúc cuối gã cũng chỉ thấy được linh thức của Mạnh Hạo khổng lồ ra sao, mà thuật pháp và pháp bảo thì lại không thấy chút nào.

Đối với người mà mình nhìn không thấu, Tạ Kiệt không muốn tùy tiện chọc vào, gã đã quen nắm rõ như lòng bàn tay rồi mới cho một kích trí mạng.

- Tuế Nguyệt tàn quyển không vội đề cập, tại tới phúc địa này là ứng với lời mời của Hàn đạo hữu. Nhưng nơi đây là tông môn của ngươi, làm việc
như thế khiến Mạnh Hạo không thể không chần chừ, chớ để giúp ngươi lấy
được tàn quyển rồi lại bị móc đạo đài ra mới được.

Mạnh Hạo sắc mặt bình thường, nhìn Hàn Bối và Tạ Kiệt, chậm rãi nói.

Hắn vừa nói thế, Hàn Bối và Tạ Kiệt ánh mắt chợt lóe, còn chưa kịp nói gì thì Từ Hữu Đạo âm trầm cười một tiếng, chậm rãi nói.

- Mạnh đạo hữu nói rất đúng, chuyện này cũng là điều mà lão phu muốn hỏi. Kính mong hai vị đạo hữu hãy giải thích nghi hoặc.

- Tại hạ cũng muốn biết.

Tu sĩ áo bào tro ngồi chỗ kia lúc này ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Hàn Bối và Tạ Kiệt, thản nhiên nói.

Chuyện liên quan tới sự an toàn của bản thân, lúc này ngay cả nữ tử trung niên họ Lý kia cũng ngẩng đầu lên, mặc dù không nói gì nhưng lùi ra sau vài bước, nghiễm nhiên đã tạo ra tư thế vây quanh Hàn Bối và Tạ Kiệt.

- Chuyện tông môn kính xin các vị đạo hữu chớ ép hỏi, việc này ta không thể nói ra, huống chi có nói ra cũng chưa chắc đã đúng với sự thật. Dù sao chuyện cơ mật của tông môn này cho dù ta có là đệ tử hạch tâm thì cũng không biết nhiều lắm. Nhưng sự an nguy của các vị ở đây, mọi người do ta mời đến nên ta tất nhiên sẽ phụ trách.

Hàn Bối mỉm cười, phất tay một cái, ngay lập tức có bốn chiếc ngọc giản
bay thẳng tới phía bốn người Mạnh Hạo, khi ai nấy đều tiếp được rồi, Hàn Bối lại nói tiếp.

- Trong ngọc giản này có ghi chép phương pháp rời khỏi nơi này, chỉ cần ở cửa vào, dùng phương pháp trong ngọc giản là có thể thuận lợi rời đi.

Tấm phúc địa thượng cổ này có mấy cửa ra đều được ghi lại bên trong, nếu các vị không tin thì cứ tra xét ngọc giản, xem nơi đây là nơi nào, cũng biết vì sao ta chọn nơi này làm điểm tập kết của chúng ta.

Hàn Bối vẫn mỉm cười đầy tự tin và chân thành như trước.

Mạnh Hạo dùng linh thức đảo qua ngọc giản, một lát sau ngẩng đầu, nhìn xung quanh rồi tập trung vào mặt đất dưới chân. Trong ngọc giản này có dấu hiệu của ba cửa ra, mà một trong số đó… chính là mảnh đất trống dưới chân này.

Thậm chí khi Mạnh Hạo dựa theo phương pháp ghi lại trong ngọc giản mà bắt quyết thì hắn lập tức cảm nhận được mặt đất dưới chân truyền ra truyền tống lực, nhưng không tiện thử nghiệm nên cũng buông ấn quyết ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận