Ngã Dục Phong Thiên

Chương 240: Há có thể cùng tồn tại với họ Quý !

Thấy vậy, mọi người đều cẩn thận hơn nhiều.

- Nơi này cần người có linh thức mạnh thì mới phá vỡ được, để liệt khí lưu lại qua năm tháng này xuất hiện kẽ để chúng ta bước vào.

Hàn Bối trước tiên là ngẩng đầu nhìn sắc trời, như đang tính toán thời gian, sau đó quay sang nhìn Mạnh Hạo.

Không chỉ nàng ta, những người còn lại cũng chuyển tầm mắt sang người Mạnh Hạo. Hiển nhiên trận chiến giữa Mạnh Hạo và nữ tử họ Lý thể hiện ra hắn có linh thức hùng mạnh, khiến bọn họ có ấn tượng sâu sắc.

- Hàn đạo hữu chớ nói đùa như vậy! Đỉnh này đúc vĩnh cửu năm tháng, chỉ riêng khí tức đã phi phàm, dù nay đã nứt ra nhưng không phải thứ mà Mạnh mỗ có thể áp chế được.

Mạnh Hạo sa sầm mặt lại, nói không chút khách khí.

- Mạnh đạo hữu hiểu lầm rồi, tiểu muội há lại không biết tu vi chúng ta chẳng thể lay động được đỉnh này. Ta đây có một món bảo vật gia truyền, có thể triệt tiêu liệt khí của đỉnh này. Chỉ là cần đạo hữu lấy linh thức ngự giá, thi triển uy lực của nó khiến khí tức trên khe này mở ra thôi. Bởi vậy vật này chỉ có một người có thể thi triển, mà linh thức của Mạnh đạo hữu là mạnh nhất ở đây, mong đạo hữu tương trợ. Bước vào đỉnh rồi còn có một vài khu vực thì không cần Mạnh đạo hữu ra tay nữa.

Mặt khác tu vi của chúng ta dù không đủ, nhưng cây quạt này có linh tính, chỉ cần thúc giục là có thể trong thời gian ngắn phóng ra tu vi lực hơn xa những gì chúng ta có, đó là chí bảo mà Hàn gia luyện chế riêng cho nơi này.

Hàn Bối vội mở miệng nói, lại giơ tay vỗ túi trữ vật lấy ra một chiếc quạt to bằng lòng bàn tay. Quạt này chỉ có ba chiếc lông vũ, mỗi một
lông vũ đều có chi chít ký hiệu chữ nhỏ.

Mạnh Hạo hòa hoãn nhìn cây quạt một cái, trầm tư một lát rồi giơ tay phải trảo vào hư không. Cây quạt này lập tức bay thẳng tới phía Mạnh Hạo, tinh quang lóe lên trong đôi mắt hắn, hắn để trước mặt chứ không có đụng vào.

Cẩn thận tra xét một lúc, Mạnh Hạo trầm tư một lát mới gật đầu.

Thấy Mạnh Hạo đồng ý, Hàn Bối thở phào nhẹ nhõm, cùng vài người kia lùi ra sau vài bước, không đứng ở ngay sau Mạnh Hạo mà đứng ở vị trí hắn có thể nhìn thấy để tránh gây hiểu lầm.

Mạnh Hạo không hiển lộ vui buồn, tản linh thức ra, lập tức bốn phía bao gồm cả năm người Hàn Bối đều tự ngưng thần, cảm nhận linh thức của Mạnh Hạo chỉ mới hơi khuếch tán mà đã so được với mình, không khỏi lưu ý Mạnh Hạo hơn.

Linh thức Mạnh Hạo tuôn vào trong cây quạt, kiểm tra một phen, xác định quạt nà chỉ có ấn ký của Hàn Bối thì mới ngẩng đầu lên nhìn chiếc khe nứt trên đại đỉnh.

Một lát sau, hắn bỗng giơ tay phải lên, linh thức trào ra, khiến cây quạt này như bốc lên ngọn lửa. Ba chiếc lông vũ kia mấp máy một cách quỷ dị, lốc xoáy nhanh chóng xuất hiện xung quanh Mạnh Hạo.

Theo cái vung tay của Mạnh Hạo, lốc xoáy này rời khỏi thân thể hắn, lao thẳng tới phía sương mù kia. Tới gần thì tiếng gào thét quanh quẩn, như đánh vào sương mù trên khe khiến sương kia chậm rãi cuồn cuộn, dường như có thể triệt tiêu lẫn nhau. Nhưng lốc xoáy này vẫn chưa đủ, nhanh chóng bị triệt tiêu.

- Thật sự có thể triệt tiêu, nhưng hơi cố sức.

Mạnh Hạo thấy sương mù trong khe nứt của đại đỉnh lúc này như tái sinh, khôi phục như ban đầu, hắn trầm ngâm một lát rồi giơ tay phải lên, lại tản ra linh thức. Lúc này đây linh thức còn mạnh hơn tràn ra từ người Mạnh Hạo, lực thiêu đốt trên cây quạt kia lại càng đáng sợ hơn, thậm chí còn xuất hiện ngọn lửa hai màu.

Năm người xung quanh hắn lúc này đều co rụt mắt lại, bọn họ cảm nhận
được linh thức hiện giờ của Mạnh Hạo lại gần như nhiều gấp đôi lúc
trước, khiến bọn họ đều chấn động tinh thần. Nhất là Hàn Bối, nàng ta nhìn Mạnh Hạo đầy ngưng trọng và kiêng dè.

Cùng lúc đó, linh thức của Mạnh Hạo như bị hút sạch, bị kéo vào trong cây quạt, nhưng hắn vẫn luôn cảnh giác, nếu có dấu hiệu không bị khống chế là hắn sẽ cắt đứt liên hệ linh khí ngay.

Lốc xoáy xuất hiện càng ngày càng mạnh, cũng chỉ giây lát là đã không thấy rõ bóng dáng Mạnh Hạo. Tất cả mọi người nheo mắt lại nhìn, lúc này Mạnh Hạo đột quạt vỗ thật mạnh ra phía trước.

Dưới một quạt này, một chiếc lông vũ trên chiếc quạt kia trực tiếp tan thành tro bụi, mà chiếc lông vũ thứ hai cũng tán loạn. Nhưng lốc xoáy đã vang lên những tiếng ầm vang, kéo thẳng tới sương mù che phủ trên khe nứt. Thậm chí ngay khi đụng vào nhau, chiếc lông vũ thứ ba trên cây quạt trong tay Mạnh Hạo cũng tan thành tro bụi.

Chiếc bảo phiến này hoàn toàn vỡ tan, Hàn Bối thấy thế dù đau lòng nhưng vẫn tiếp tục nhìn khe nứt kia. Thành bại chỉ ở ngay thời khắc này.

Rầm!

Tiếng nổ kinh thiên vang lên, lốc xoáy khổng lồ kia đụng chạm với sương mù, không ngừng triệt tiêu lẫn nhau. Một khe hở hiển lộ ra từ trong sương mù loãng này.

Gần như ngay khi khe hở này xuất hiện, một khí tức âm hàn khó có thể hình dung trực tiếp trào ra từ trong khe hở đó. Chốc lát như cuồng phong ào tới, quét qua mặt mọi người.

Như một cánh cửa đã bị đóng lại đã lâu, lúc này cửa mở ra, khí tức ẩn chứa năm tháng thổi qua, quét qua mọi người, khiến bọn họ, kể cả Mạnh Hạo đều lùi ra sau. Nếu chỉ như thế thì thôi, nhưng trong sự âm hàn theo năm tháng này lại như tồn tại ký ức nào đó, tràn ngập ra sáu người, ngay lúc này trước mặt bọn họ xuất hiện một cảnh tượng ở nơi đây mà không biết là từ năm tháng nào.

Trong cảnh tượng ấy, là một chiếc đại đỉnh thanh đồng kinh thiên động địa, đứng sừng sững trên mặt đất, bầu trời là một màu đỏ rực, từng tia chớp đáng sợ ầm ầm đánh xuống, không ngừng mà bổ lên đỉnh này, dường như muốn phá hủy chiếc thanh đồng đỉnh này ngay giữa trời đất.

Nhưng đại đỉnh này như không cam lòng, dưới những sấm sét không ngừng đánh xuống, nó từ từ bay lên không trung. Thậm chí trên bầu trời bao la đỏ rực kia như tồn tại một lốc xoáy vô hình, huyễn hóa ra thế giới mơ hồ. Đỉnh này đúng là muốn nghịch thiên, ở trong thiên kiếp định đi tới thế giới mơ hồ trong lốc xoáy kia.

Mà ngay lúc này đây ở vùng đất này như có gần trăm ngàn bóng người, thậm chí là nhiều hơn. Những kẻ này đều nửa quỳ dưới đất, miệng phát ra những âm thanh như kinh văn, không ngừng vịnh niệm. Sóng âm dung hợp lại hóa thành một âm thanh, lúc vang lên, rót vào tai Mạnh Hạo thì hắn lập tức nghĩ tới gần ngàn tên đệ tử Thanh La Tông kia khoanh chân trên mặt đất niệm kinh, nghe qua… dù không được rõ, nhưng hắn cảm thấy giống nhau như đúc.

- Nhữ ý thương khung đại tinh không, sử khung đính cái ngô mục, kiến mộc bất thuận, tự băng tinh không, ngô chủ tuy trầm thụy, đãn khởi năng dữ Quý tính cộng tồn!

Âm thanh này vang vọng, kinh thiên động địa truyền ra từ trong đỉnh.

Những trận sấm sét kinh người đánh xuống, như muốn khiến đại đỉnh này vỡ nát. Ngoài Mạnh Hạo, năm người kể cả Hàn Bối kia đều tỉnh táo lại, hình ảnh trước mắt biến mất, nhưng tinh thần ai nấy đều bị cảnh tượng vừa hiện ra làm cho chấn động, lúc này đều nhìn lẫn nhau, cảm thấy ai cũng chấn động như mình.

Nhưng duy chỉ có Mạnh Hạo bởi vì ở gần đại đỉnh hơn, lại là người chạm vào tuế nguyệt phong thổi ra kia trước, cho nên hắn nhìn được nhiều hơn những người khác. Khi hình ảnh trước mắt những người khác biến mất, thì Mạnh Hạo vẫn còn nhìn thấy hình ảnh khác.

Trong hình ảnh này, thanh đồng đại đỉnh bay lên trên không, nhưng lôi đình trên bầu trời rực đỏ kia cũng ngưng tụ lại một chỗ. Không biết bao nhiêu tia sét ở trong mà đã hóa thành một thanh trường mâu khổng lồ, chợt nhìn qua thì mâu này như một chiếc răng nanh, với tia chớp kinh người vờn quanh, ầm ầm đánh xuống đỉnh.

Tiếng nổ đùng đoàng ầm vang, thanh đồng đại đỉnh rung lên một cái dữ dội, một chiếc khe cực lớn xuyên qua đỉnh. Đại đỉnh không thể bay lên không nữa, mà rơi ầm xuống đất, lúc rơi xuống thì một âm thanh thứ hai truyền ra, đây là một âm thanh trầm thấp, dường như mang theo tiếng thở dài từ từ truyền ra từ trong thanh đồng đại đỉnh này.

- Ngươi đã không để cho ta mang đỉnh này đi, đã vậy… ta yên giấc ngàn thu, nhìn ngày ngươi ngã xuống.

Tại lúc này, hình ảnh tiêu tan trước mắt Mạnh Hạo, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn đại đỉnh. Khe hở lộ ra trong sương mù bao phủ trên khe nứt kia đang nhanh chóng khép lại.

Hàn Bối lo lắng, lúc này không chút do dự mà bay thẳng vào trong khe hở kia. Mấy người khác chớp mắt, không nói câu gì mà cũng phóng hết tốc độ bay vào trong.

Mạnh Hạo đứng ở gần nhất, lúc này tinh quang lóe lên trong đôi mắt hắn,
hắn cũng ngay tức khắc theo mọi người nhảy vào trong khe. Ở một khắc khi vào trong đại đỉnh, hắn cảm nhận được rõ ràng gương đồng trong túi Càn Khôn đột nhiên nóng lên.

Lúc này không phải là lúc để xem xét, Mạnh Hạo vừa đi qua khe nứt, bước vào trong đại đỉnh này, mà thứ hắn nhìn thấy chính là một thế giới tràn ngập sấm sét.

Đại đỉnh này to chừng mấy vạn trượng, tồn tại vô số tia chớp. Những tia chớp kia không ngừng đánh xuống như lôi trì, khiến cho nơi nào cũng là ánh sáng chói lóa như mặt trời.

Nhưng mọi người còn chưa kịp nhìn thế giới trong đỉnh thì từ trong số họ vang lên tiếng kêu thê lương.

Vị nữ tử trung niên họ Lý kia là người cuối cùng tiến vào. Nhưng ngay khi ả bước vào thì một tia sét ầm ầm hạ xuống, với tốc độ nhanh tới mức khó có thể hình dung trực tiếp đánh lên người ả. Tiếng ầm ầm vang lên, ả ta chỉ kịp hét lên một tiếng thì cả người lập tức tan thành tro bụi, ngay cả túi trữ vật cũng vỡ vụn thành phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận