Ngã Dục Phong Thiên

Chương 362: Nói lại lần nữa (1)

- Bái kiến Phương sư.

Hai người vừa mới bước vào sơn cốc, liền nhìn thấy Mạnh Hạo, nhất thời đôi mắt đều lộ ra vẻ cung kính, ôm quyền cúi đầu thật thấp.

- Lại đến giờ giảng giải thảo mộc rồi ư?

Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, bấm xuống mấy cái lá khô vàng của gốc dược thảo trước mặt, thản nhiên mở miệng. Sau khi hắn trở thành Chủ Lô đã đi giảng giải một lần, tính tính ngày tháng cũng không sai biệt lắm, mấy ngày này là ngày phải đi giảng giải.

Đây là trách nhiệm của Chủ Lô, giống như tôn sư của đan sư, là tổ sử của dược đồng, cần đi giảng giải kiến thức cho các vãn bối, để cho tông môn có thể không ngừng tinh tiến đi lên.

- Phương sư, hôm kia chúng tôi đã đến… nhưng ngài luôn luôn ở trong động không đi ra, chúng tôi cũng không dám quấy nhiễu.

Hai dược đồng này là đồng tử, tông môn phân chia cho Mạnh Hạo phụ trách mấy việc vụn vặt ở nơi này.

Mạnh Hạo gật gật đầu, sau khi đem dược thảo trước mặt sửa sang lại, liền cùng với hai dược đồng này đi ra khỏi sơn cốc. Trên đường đi đến Đan Đông nhất mạch, phàm là dược đồng nhìn thấy Mạnh Hạo đều một là cực kỳ cung kính, chiếc trường bào màu đen mang theo ánh tím trên người Mạnh Hạo, đã đem thân phận này hiển lộ không thể nghi ngờ.

Nhất là… toàn bộ Tử Vận Tông, Chủ Lô không đến trăm người, số người này
đối với hơn mười vạn đệ tử của Đan Đông nhất mạch mà nói, trăm người
không có khả năng nhớ được mười vạn người, nhưng mười vạn người thì có
thể dễ dàng nhớ được rất kỹ một trăm người.

Mạnh Hạo vừa xuất hiện liền lập tức bị mọi người nhận ra, chính là
Phương Mộc hơn nửa năm trước, vừa mới trở thành Chủ Lô. Mặc kệ là Mạnh
Hạo này dùng phương pháp gì để được thăng chức Chủ Lô, nhưng chiếc
trường bào đen mang theo ánh tím, ở trong Đan Đông nhất mạch này, tuy
không nói là cao nhất nhưng cũng là rất hiển hách uy nghiêm.

Cho dù là đan sư, khi nhìn thấy Mạnh Hạo thì cũng rất mực cung kính

Một đường đi qua, một đường bái lạy mà đến.

Một trong những sơn cốc lớn nhất của Đan Đông nhất mạch, đó là sơn cốc
Đan Thiên, giờ phút này nó đang chứa tới hơn hai vạn người ngồi thành
vòng tròn, ở chính giữa là một tòa đài cao.

Nơi đây là một trong ba giảng đàn của Chủ Lô trong Đan Đông nhất mạch,
khi Mạnh Hạo còn là một dược đồng thì thường xuyên ở một trong ba chỗ
sơn cốc này nghe Chủ Lô đại sư giảng giải đan dược thảo mộc, thu hoạch
được ích lợi không nhỏ.

Ngoại trừ ba tòa sơn cốc này, còn có tới mười nơi đan sư giảng giải,
điều này cũng khiến cho Mạnh Hạo nhìn thấy Đan Đông nhất mạch, không
giống như một tông môn mà giống như một học phủ. Bởi vì mười ba tòa sơn
cốc này, đan sư cũng vậy, mà Chủ Lô cũng thế, thực sự không phải yêu cầu là nhất định phải tới đây nghe, mà đều là tự nguyện.

Vả lại căn cơ của đan sư khác nhau, nội dung giảng giải của Chủ Lô bất
đồng, để cho tu sĩ trong Đan Đông nhất mạch có thể tuyển chọn.

Cho nên có sơn cốc giảng giải chỉ có mấy trăm ngàn, mà có sơn cốc thì
lại không có chỗ mà ngồi, thậm chí bên ngoài cũng không thiếu người dự
thính. Nhưng mà mỗi lần Chủ Lô bắt đầu bài giảng, đương nhiên cũng không giống với đan sư tầm thường giảng giải, cho nên nhiều lần Chủ Lô đan sư giảng giải đều là cực kỳ đông đúc.

Duy chỉ có …. Mạnh Hạo, từ sau khi trở thành Chủ Lô, lần đầu tiên giảng
bài thì người nghe chỉ có mấy ngàn, cũng không phải là không còn chỗ
ngồi, nhưng lúc ấy Mạnh Hạo cũng không để ý, sau khi kết thúc hai canh
giờ giảng giải, hắn liền vung ống tay áo rời đi.

Giờ phút này bên cạnh hai dược đồng đi theo, khi Mạnh Hạo đi đến Đan
Thiên cốc, cho dù hắn cũng không thèm để ý lần trước người đến nghe mình giảng đan nhiều hay ít, mà cũng vẫn bị đám người đông đúc này làm chấn động một chút.

Không đợi đến gần cửa sơn cốc, Mạnh Hạo đã thấy có không ít dược đồng
khoanh chân ngồi ở chỗ đó, ngẩng đầu nhìn xa xa bên trong sơn cốc, phía
trên đài cao một lão giả tiên phong đạo cốt, râu tóc trắng xóa.

Lão giả kia đang là một Chủ Lô vả lại thâm niên rất lâu rồi, lời lão nói nhẹ nhàng nhưng lại truyền khắp bốn phía, khiến cho hơn hai vạn dược
đồng nơi đây, cũng có không ít đan sư đều nghe như si như say, không ít
người hai mắt lộ ra hào quang, hình như có điều hiểu ra.

Đáng lẽ là mấy ngày trước tới lượt Mạnh Hạo giảng đan, nhưng bởi vì
luyện đan nên đã trì hoãn, vì thế liền kéo dài cho đến bây giờ. Giờ phút này cần chờ Chủ Lô đan sư thâm niên lâu năm này nói xong, mới có thể đến phiên hắn đi lên đài cao để giảng giải thảo mộc.

Nhưng mà hắn thân là Chủ Lô, cho dù là phải chờ đợi, nhưng đương nhiên
cũng không phải ở bên ngoài sơn cốc, hắn vừa mới đến gần lập tức liền
kinh động đám dược đồng ở nơi cửa sơn cốc, sau khi một đám nhìn thấy
Mạnh Hạo vội vàng đứng dậy cung bái, nhường đường cho hắn đi, Mạnh Hạo
cảm thấy có chút ngượng ngùng, mỉm cười gật đầu rồi bước nhanh vài bước.

Cho đến khi hắn đi vào sơn cốc, đám dược đồng ở đây đều đã thấy Mạnh
Hạo, ở khoảng cách xa quá thì thôi, nếu là những dược đồng khoảng cách
gần, đứng chặn phía trước hắn, thì đều vội vàng đứng lên, cung kính bái kiến.

Cứ như vậy, ở trong sơn cốc này, liền bị rối loạn thành một quy mô nhỏ,
lão già đang giảng đan đạo trên đài cao lúc này liền nhíu mày, tạm dừng
lời nói, mang theo ánh mắt không vui liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái.

Lão đương nhiên biết Mạnh Hạo là ai, nhưng đối với người lấy thủ đoạn
đặc thù để thăng chức Chủ Lô này, chẳng nói riêng gì lão, mà gần như tất cả các Chủ Lô, đều rất không vui.

- Phương đan sư chẳng lẽ không hiểu quy củ, lúc này là thời điểm lão phu đang giảng đan, ngươi tới thì cũng không thôi đi, nhưng lại làm náo loạn, làm mất hứng của lão phu.

Lão già thản nhiên mở miệng, thanh âm truyền ra cực kỳ không khách khí.

Mạnh Hạo nhíu mày liếc mắt nhìn lão một cái, trong lòng hắn biết các Chủ Lô đan sư không vừa mắt với mình, nếu đổi lại một nơi khác, không phải
là chỗ giảng đan này, lấy tính cách của Mạnh Hạo mà nói, đương nhiên hắn sẽ không chịu im lặng. Nhưng hôm nay ở nơi này, đúng thật là bị hắn làm hỗn loạn, khiến cho đối phương mất hứng giảng đan.

- Là Phương mỗ lo lắng không thấu đáo.

Mạnh Hạo mỉm cười, trực tiếp ngồi xuống một bên, tính toán đợi đối phương nói xong.

Mắt nhìn thấy Mạnh Hạo mở miệng nói như thế, lão già hừ lạnh một tiếng,
cũng không tiếp tục đối chọi nữa, coi như không nhìn thấy mà tiếp tục giảng đan.

Thời gian chậm rãi trôi qua, thanh âm lão già Chủ Lô vẫn thao thao bất
tuyệt, hơn nữa còn đưa ra nhiều dược thảo tỷ mỉ giảng giải, đám dược
đồng xung quanh đắm chìm ở bên trong, cũng có không ít những đan sư đều
nghe hiểu ra, rất có thu hoạch.

Nhưng ở nơi này chỉ có mình Mạnh Hạo là có chút buồn ngủ, hắn luyện đan
vốn đã có chút mỏi mệt, lão giả này giảng giải lại cực kỳ dông dài.
Thường thường Mạnh Hạo nghe qua một câu là có thể hiểu rõ, nhưng lại cứ
dùng đến mười câu để giải thích. Vả lại những thứ việc về thảo mộc này
Mạnh Hạo biết, nếu phóng nhãn toàn bộ Chủ Lô đan sư, hắn nói thứ hai thì sẽ không có người có tư cách nói thứ nhất. Hắn đã cố mà giờ phút này không tránh khỏi, ngáp một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận