Ngã Dục Phong Thiên

Chương 389: Sát tâm vẫn còn (1)

Tốc độ bành trướng này là cực nhanh, cũng chỉ là trong chớp mắt liền có tiếng động nổ vang, tiếng nổ kinh thiên động địa quanh quẩn.
Rầm rầm!

Theo thanh âm xuất hiện, hai cỗ thi thể kia đồng thời nổ bung hủy diệt, máu tươi của bọn họ đã trở thành màu đen, mang theo một luồng khí tanh hôi, theo tiếng nổ bung, máu tươi văng ra khắp nơi.

Hơn nữa tại trong chớp mắt khi máu tươi văng ra, trong khoảnh khắc có tiếng kêu thê lương truyền ra, bảy tám người mặc áo màu đen ở gần thi thể nổ bung nhất, trên người bọn họ lây dính nhiều chất màu đen, tiếng kêu thảm thiết kia chính là từ trong miệng bọn họ truyền ra.

Máu tươi này ẩn chứa kịch độc.

Mạnh Hạo thân là Chủ Lô đan sư, lại dốc lòng nghiên cứu độc dược, hai thanh kiếm gỗ kia sớm đã được hắn tiêm nhiễm điều phối chất độc vào trong khi ở Tử Vận Tông.

Loại độc này ngấm vào máu, hấp thu tử khí chuyển hóa thành độc hơn, gặp dòng khí đụng vào sẽ sôi trào, khiến cho thi thể hủy diệt.

Cảnh tượng này xuất hiện làm cho những người mặc áo màu đen khác tâm thần chấn động, nhưng ngay sau đó mặt đất khẽ rung lên, một bụi dây leo thế nhưng lại xé rách mặt đất mà mọc lên. Bụi dây tím đen gào thét mọc lên, bụi dây lay động phân ra hơn mười cành, nhằm về phía mọi người.

Những điều này đều là phát sinh trong nháy mắt, giờ phút này tiếng kêu
thảm thiết vẫn quanh quẩn, mặt đất đã trở thành một mảnh giết chóc loạn
xạ. Trong mắt Mạnh Hạo sát cơ tràn ngập, tại đây thân mình trong một cái chớp mắt liền tiến về phía trước một bước.

Ngón cái tay phải vạch một đường trên ngón trỏ, máu tươi tràn ra, Huyết Chỉ thật lâu thật lâu chưa từng xuất hiện, một lần nữa giáng lâm xuống Nam Vực. Trong cơ thể Mạnh Hạo, sáu tòa đạo đài hoàn mỹ phát ra những mũi nhọn màu tím, trong khi nó ầm ầm vận chuyển, thì tòa đạo đài thứ bảy của hắn cũng đã dần dần mở ra tới hơn tám phần.

Lực Trúc Cơ vô địch, trong khoảnh khắc ở trên người Mạnh Hạo tản ra. Một cỗ nghiền ép điên cuồng buông xuống tám phương. Những người áo đen này cho dù là Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng ở trong một cái chớp mắt này, đạo đài của bọn họ run lên, tinh thần của bọn họ hoảng sợ, sắc mặt bọn họ bỗng nhiên đại biến, sự khủng bố của Mạnh Hạo đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

Vô luận như thế nào bọn họ cũng không thể ngờ được, một người xa lạ trong lúc vô ý xâm nhập vào ván cục mà bọn họ thiết lập, nhìn thì như một thư sinh yếu đuối, nhưng trên thực tế thì lại là một sát thẩn.

Đã năm năm Mạnh Hạo không ra tay, đã ra tay là phải giết người, ngón trỏ của hắn như tia chớp dừng ở trên mặt nạ của một người áo đen, trực tiếp xuyên thấu một điểm ở trên trán. Lực lượng Trúc Cơ Hoàn Mỹ bùng nổ, hóa thành một cỗ lực khủng bố phá hủy tất cả, dũng mãnh xâm nhập vào trong cơ thể người áo đen kia, trực tiếp hủy diệt đạo đài thức hải, phá hủy ý
chí, khí tuyệt bỏ mình.

Trảo giơ lên trước mặt thi thể người mặc áo màu đen, khuôn mặt Mạnh Hạo lạnh như băng, vẫn như trước bước đi từng bước. Trong khoảnh khắc hắn xuất hiện trước mặt một người áo đen khác, hắn ném thi thể về phía trước nhấn một cái, một tiếng nổ vang truyền ra, thi thể hủy diệt, máu đen khuếch tán, khiến cho người mặc áo đen kia sắc mặt biến hóa nhưng cũng không thể né tránh kịp nữa, máu đen trong nháy mắt đã bao phủ gã, chỉ để lại tiếng kêu thảm thiết thê lương. Tiếng kêu thảm thiết thê lương còn
đang quanh quẩn vang vọng tám phương, thì Mạnh Hạo đã đi đến một người mặc áo đen khác.

Mạnh Hạo giống như một thân ảnh hư vô quỷ mị tới gần, người mặc áo bào màu đen trước mặt hắn, vẻ mặt dưới chiếc mặt nạ đại biến, không chút do dự tự cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu tươi này hóa thành huyết vụ, triển khai bí pháp bao phủ toàn thân, ý đồ ngăn cản Mạnh Hạo một lát, bởi vì ở bốn phía Mạnh Hạo, giờ phút này còn có ba người mặc áo đen đang mang theo pháp bảo mà đến.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ lạnh này lập tức như một tiếng sấm sét nổ vang ở trên đầu bốn người, khiến cho cước bộ ba người đang vọt tới dừng lại một chút, khiến cho người áo đen đang được bao bọc bởi đám huyết vụ kia đầu óc ong ong.

Ở trong một cái chớp mắt này Mạnh Hạo tới gần, đầu gối đùi phải của hắn nâng lên, hung hăng đánh vào trên đám huyết vụ, đám huyết vụ này trực tiếp tan ra hủy diệt. Đầu gối của hắn xuyên thấu, theo thân thể nhảy lên trực tiếp đánh vào ngực của người mặc áo đen kia, tiếng xương vỡ răng rắc truyền ra, lúc đó tay phải của Mạnh Hạo đã nắm vào trên cổ người mặc áo màu đen kia, ngắt một cái.

Khi xoay người hắn há mồm thở nhẹ, lôi vụ mù ầm ầm khuếch tán ra xung
quanh, tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Sau một vài hơi thở, khi Mạnh Hạo từ trong đám lôi vụ đi ra, ba người vây công hắn đã trở thành thi thể, hai mắt mở to hoảng sợ, dường như bọn họ cho đến lúc chết cũng đều không rõ, vì sao, sát khí của đan sư này so với bọn họ lại còn cường liệt hơn.

Hai mươi bày người mặc áo đen trong một thời gian thật ngắn chỉ còn lại có mười một người. Mười một người này một đám tâm thần khiếp sợ, giờ phút này vội vàng lui về phía sau, giống như trước mặt bọn họ không phải là một mình tu sĩ Mạnh Hạo, mà là thiên quân vạn mã.

Mạnh Hạo tóc không gió mà bay, xung quanh hắn hơn mười sợi đằng điều lay động vô cùng quỷ dị. Hắn đứng ở nơi đó, trong đan hương phát ra có ẩn chứa hương vị của máu, dung nhan lạnh như băng, mang theo hai mắt cay nghiệt lạnh lùng, tại trong một cái chớp mắt này, lay động tâm thần tất cả bọn người áo đen.

- Ngươi là ai?

Trong đám người mặc áo màu đen có người run giọng mở miệng, hỏi ra câu hỏi vốn là Mạnh Hạo nên hỏi.

Mạnh Hạo không nói gì, quần áo của hắn giờ phút này phiêu động, đó là bởi vì gió đang thổi tới. Giờ phút này gió là từ phương bắc gào thét thổi qua, dường như muốn thổi đi huyết tinh ở nơi đây, gần như trong một cái chớp mắt tại đây, khi gió bắc thổi tới, tay phải Mạnh Hạo nâng lên, ở trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một mảng bột phấn màu đỏ.

Những thứ bột phấn này theo gió bay lên, khi nó tứ tán ra thì những người áo đen kia sắc mặt đại biến, bọn họ đều nghĩ tới kịch độc ở trước tiên.

Không hề chần chừ, mười một người áo đen nhất tề lui về phía sau, nhưng ngay trong khoảnh khắc bọn họ lui về phía sau, tay phải Mạnh Hạo bấm vào niệm thần chú chỉ về phía trước, một quả cầu lửa nho nhỏ bay ra, khi rơi vào trong hư không thì màu sắc của quả cầu lửa này trong nháy mắt trở thành màu xanh lục, hơn nữa trong nháy mắt màu sắc thay đổi quả cầu lửa này ầm ầm khuếch tán.

Hư vô thiêu đốt toàn bộ tám phương, nhưng ở ngay tại đây trong nháy mắt lại bốc lên một biển lửa ngập trời, ngọn lửa này có màu xanh nước biển kinh người, sức nóng trong đó lại càng khó có thể hình dung được, theo gió bành chướng ra trong đó bột phấn dường như đã trở thành nguồn dẫn động những quả cầu lửa này trở thành biển lửa.

Trong nháy mắt, trước mắt Mạnh Hạo trong phạm vi nghìn trượng là một biển lửa ngập trời, ngay cả sơn cốc bốn phía giống như cũng không có cách nào thừa nhận một độ nóng cao như vậy, đang xuất hiện tan chảy vỡ vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận